Lọc Truyện

Vạn Cổ Tà Đế - Tà Thiên (FULL)

Khi tin tức thiên tài Tạ Uẩn xếp hạng thứ hai ở Tạ gia được Bích Ảnh Các - một trong ba môn phái lớn của Tống quốc nhận làm đệ tử chân truyền, cả thành Dương Sóc đều chấn động.

Thành Dương Sóc năm phía Tây Nam của Tống quốc, rồi đi về phía Tây Nam sáu trăm dặm nữa là thành Mộc Lan biên giới của Tống quốc, từ vị trí địa lý, thành Dương Sóc khá là xa, mà trong lịch sử của thành Dương Sóc gần như chưa từng có võ giả vào được ba môn phái lớn, càng đừng nói là thiếu niên thiên tài được ba môn phái lớn đặc biệt nhận đệ tử chân truyền.

Cho nên khi tin tức này vừa xuất hiện, cho dù là quan phủ thành Dương Sóc — Thủ Bị phủ, hay là hai gia tộc lớn hai tộc Trần, Kim đều trở nên im lặng khác thường, gia tộc hàng đầu đã xuất hiện nhân vật yêu nghiệt như thế, sau này bọn họ sống thế nào?

May mà sau đó Tạ phủ lại có tin tức thiên tài Tạ Thiên xếp hạng thứ ba đã mất hết nguyên dương bởi vì thông đồng với thị nữ, bây giờ đã thành phế nhân, thế lực khác mới hơi thở phào nhẹ nhõm, những ngày này gia chủ hai nhà Trần, Kim cũng thường xuyên gặp nhau, thương lượng cách đối phó.

Mà trên dưới Tạ phủ đều rất phấn khởi, Tạ Thiên đã bị đại đa số mọi người quên luôn từ lâu, Đại tiểu thư Tạ Uẩn không ra khỏi khuê phòng đã thay thế hän, trở thành đối tượng được mọi người ngưỡng mộ.

Mọi người ngoài sự kính phục, cũng đang chờ đợi nhân vật lớn của Bích Ảnh Các đến, nghe nói là vì để thể tầm quan trọng của Tạ Uẩn, vậy mà Bích Ảnh Các đã phái một Vị trưởng lão quyền cao chức trọng đến đón.

Vì để tiếp đón trưởng lão Bích Ảnh Các, cả trong và ngoài Tạ phủ đều tổng vệ sinh, cả chủ và tớ cũng đều sửa soạn bản thân sao cho sáng sủa, lỡ như may mản được nhân vật lớn đánh giá cao dẫn đi, vậy chẳng phải là tiết tấu một bước lên trời sao?

Cho nên đến cả Tạ Bảo tràn ngập sự câm hận với Tà Thiên trong lòng, mấy ngày này cũng không có lòng dạ nào để ý Tà Thiên, lúc thì tu luyện, lúc thì mơ giữa ban ngày, mong đợi đại trưởng lão của Bích Ảnh Các có thể vừa nhìn đã thấy hẳn †a là viên ngọc ẩn, chờ đợi tuyệt thế thiên tài của Bá Nhạc, khóc lóc cầu xin để bản thân trở thành đệ tử chân truyền của Bích Ảnh Các.

Người mơ mộng kiểu này rất nhiều, thậm chí đến cả Trần Cường cũng có lòng tham vọng, nhưng Trần Cường là tầng lớp thấp nhất nên hẳn biết rất rõ năm mơ không được gì cả, muốn được người xem trọng chỉ có chịu khó tu luyện.

Ngày mai, trưởng lão Bích Ảnh Các sẽ đến thành Dương Sóc.

Tối nay, mây đen che phủ trăng, ngoài cửa của sân vườn tan nát nơi Tà Thiên đang ở, người mặc lụa mỏng đã đến, lụa mỏng màu trắng, chính là người hoàn toàn giải được sự nguy. hiểm Hàn U Tuyệt Mạch, Đại tiểu thư Tạ gia tư chất tăng vọt - Tạ Uẩn.

Trong khoảng thời gian mười bốn ngày ngắn ngủi, nàng từ một Mãn Lực Cảnh tầng thứ sáu tu luyện thành cường giả Mãn Lực Cảnh tầng thứ tám, đây chính là phước lành sau khi Hàn U Tuyệt Mạch được giải trừ, nàng không quên được ngọn lửa ghen tị trong mắt của Tạ Soái, bây giờ nàng hoàn toàn có tư cách coi thường thiên tài đứng đầu Tạ gia này, hơn nữa nàng cũng đã làm như vậy.

Người tác thành cho nàng là thiên tài thứ ba của Tạ gia, đối với Tạ Thiên, trong lòng nàng có sự áy náy và biết ơn, nhưng người lạnh lùng như nàng cho dù là đẩy cửa nhà chính ra, nhìn thấy thảm cảnh Tà Thiên thê thảm cũng không nói ra được hai chữ xin lỗi.

Tà Thiên đờ đẫn nhìn Tạ Uẩn, trong mắt không có chút tình cảm nào, bình tĩnh như vực sâu, Tạ Uẩn nhìn Tạ Thiên, sự lạnh lẽo pha chút thương xót vừa nổi lên trong đôi mắt lạnh lùng đã tan thành mây khói.

Đây chính là số phận nhỉ, ta nên là phượng hoàng bay lên chín tầng mây, còn hẳn nên là nô lệ sống cuộc sống bình thường... Ngay lập tức, Tạ Uẩn đã chuyển toàn bộ sự áy náy. trong lòng thành sự chán ghét với Tạ Soái — Nếu như không phải ngươi, nô bộc này sẽ không từ trên rơi xuống, sẽ không có kết cục thế này!

“Ta đã đánh tiếng rồi, không có người dám sỉ nhục ngươi nữa.

Đây là câu thứ hai Tạ Uẩn nói với Tà Thiên, nhưng mà kiểu đánh tiếng này nàng vẫn chưa làm, sau khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của Tà Thiên, nàng chuẩn bị làm như thế, đây là chuyện nàng chỉ có thể làm cho Tà Thiên, hoàn toàn không phải nàng không có năng lực làm nhiều hơn, nàng biết rõ làm nhiều, sau khi bản thân rời đi, Tà Thiên sẽ nhận được nhiều sự thiệt thòi và sỉ nhục hơn.

Nói câu này xong, Tạ Uẩn nhìn Tạ Thiên bình tĩnh như: thường thật lâu, trong thoáng chốc, nàng không nghe thấy tiếng ma sát chói tai, đó là ngón tay của Tà Thiên mạnh mẽ cào lên trên gỗ, đã bật luôn móng tay, máu chảy điên cuồng.

“Cứ vậy đi, ngày mai đến tiễn ta”

Để lại câu nói thứ ba, Tạ Uẩn rời khỏi sân vườn tan nát, trên đường đi về Hàn U Lâu, trong lòng nàng chỉ hy vọng Tà Thiên có thể hiểu vế đầu trong câu nói cuối cùng của bản thân.

Cứ vậy đi, không phải lời dư thừa không có ý nghĩa mà là muốn Tà Thiên yên ổn với thân phận đầy tớ của hắn, đừng nghĩ quá nhiều hay làm quá nhiều, bởi vì theo Tạ Uẩn thấy, mỗi khi Tà Thiên nghĩ nhiều một chút, cho dù là thù hận hay là gì, với bản thân hăn đều là sự đau đớn và giày vò cực lớn — Bởi vì Tạ gia, không phải chỉ mình hän đã có thể lay động.

"Quên nói với ngươi, bây giờ ta tên là Tà Thiên." Nhìn cánh cửa nát trống rỗng, Tà Thiên nhẹ giọng nói một câu, sau đó cũng không để ý đến ngón tay bị thương, lấy cuốn sách rau muối thứ tư lão già điên cho hắn từ dưới mông ra.

Giống với ba cuốn trước, cũng không biết bìa của cuốn này chạy đi đâu mất tiêu, nhưng truyên thừa Tà Đế nói cho hẳn biết đây là công pháp buộc phải luyện của Mãn Lực Cảnh tầng thứ tư — Hám Thiên Hùng Địa Quyền.

Tu luyện cuốn công pháp này xong có nghĩa là Tà Thiên đã chính thức hoàn thành giai đoạn tu luyện xác thịt, tu vi đạt đến Mãn Lực Cảnh tầng thứ tư, cũng có thể nói hẳn nâng cao bốn tầng tu vi chỉ trong mười lăm ngày.

Đương nhiên nếu không phải lão già điên thấy Tà Thiên quá điên cuồng, kéo dài năm sáu ngày không đưa sách thì bây giờ chäc là Tà Thiên đã đạt đến Mãn Lực Cảnh tầng thứ năm giống với Trần Cường rồi.

“Quá ghê gớm, quá ghê gớm...” Thấy Tà Thiên lại sắp bắt đầu điên cuồng tu luyện, lão già điên trong phòng liên tục lắc đầu, nói thầm: “Con bé này làm việc không chú ý, ngươi nói như thế không phải làm cho người tàn nhãn càng tàn nhãn với bản thân hơn sao, may mà may mà...”

Không biết đã nghĩ đến cái gì, lão già điên đắc ý cười, sau khi cười xong, ông ấy đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua phân Long Báo trong sân ít hơn nhiều rất rõ ràng, vừa lo lắng vừa đau khổ, bây giờ mới nửa tháng, ông ấy đã nhặt ba lần rồi.

Sau năm canh giờ, trời vừa sáng, bởi vì đột phá Mãn Lực Cảnh tầng thứ tư nên Tà Thiên hôn mê, vùng vẫy bò ra từ chuồng chó, nghiêm túc tắm rửa một hồi, cúi người nhặt phân Long Báo từ mặt đất lên, ngậm trong miệng ra ngoài.

Hắn chuẩn bị tiễn thiên tài thứ hai của Tạ gia — Đại tiểu thư Tạ Uẩn, nhưng mà hắn không định nói cho đối phương. biết tên mới của bản thân, sớm muộn có một ngày, đối phương sẽ nghe được cái tên này từ miệng của người khác.

Trưởng lão Bích Ảnh Các đến, không chỉ toàn bộ trên dưới 'Tạ phủ ra tiếp đón, thậm chí đến cả nhân vật quan trọng của Thủ Bị phủ và hai nhà Trần, Kim cũng mặt dày tiếp đón, mặc dù người Tạ gia tức đến nỗi trợn trắng mắt cũng không dám đuổi đi trước mặt quý nhân.

“Trưởng lão Phùng Xuân, đây chính là con gái Tạ Uẩn nhà †a, năm nay mười sáu, tu vi Mãn Lục Cảnh tầng thứ tám” Gia chủ Tạ gia - Tạ Xương Vinh tươi cười rạng rỡ, kéo Tạ Uẩn đứng phía sau lên trước: “Uẩn Nhi, còn không mau hành lễ bái kiến trưởng lão Phùng Xuân!”

Tinh quang trong mắt của trưởng lão Phùng Xuân lập lòe, quan sát Tạ Uẩn kỹ lưỡng một hồi, hơi gật đầu: “Quả nhiên tư chất không tệ.”

Có thể nhận được một câu khen ngợi của trưởng lão Phùng Xuân, cho dù Tạ Uẩn có kiềm chế thế nào đi nữa cũng vô cùng kích động, Tạ Xương Vinh càng cười tươi như hoa, thế hệ trẻ lần lượt tiến về phía trước, có vẻ cũng hy vọng có được. sự ưu ái của trưởng lão Phùng Xuân, từ đó lên như diều gặp gió.

“Nhưng cũng chỉ là không tệ thôi” Thấy Tạ Uẩn có hơi đắc ý, sắc mặt trưởng lão Phùng Xuân thay đổi, nghiêm túc nói: “Phải biết núi cao còn có núi cao hơn, về tu vi, đệ tử cùng tuổi với ngươi của phái ta, thậm chí đã đột phá Nội Khí Cảnh, về tư chất, ngươi cũng chỉ là tư chất cao, hoàn toàn không. phải tuyệt đỉnh thiên tài, tuyệt đối không được kiêu ngạo!”

Trong lòng Tạ Uẩn căng thẳng, vội vàng thu nụ cười lại, cúi người: “Tạ Uẩn ghi nhớ lời chỉ dạy của trưởng lão.”

“Ừm” Trưởng lão Phùng Xuân hơi gật đầu, nhìn thoáng qua mọi người đã phát hiện Tạ Soái, cho đối phương một ánh mắt hàm ý sâu xa, sau đó bắt đầu nói chuyện với gia chủ Tạ gia - Tạ Xương Vinh, còn về thống lĩnh của Thủ Bị phủ và cả gia chủ hai nhà Trần, Kim, ông ấy còn không thèm nhìn đến.

Lúc này Tạ Bảo lại vội vàng đến nỗi nhảy cẵng lên, vốn dĩ hắn ta tự cho là đúng, ban đầu còn giả vờ bình tĩnh trông chờ vào con mắt tinh tường của trưởng lão Phùng Xuân, chỉ đáng tiếc ánh mắt của trưởng lão Phùng Xuân không hề dừng lại mà lướt qua người hẳn ta, hắn ta sốt sắng lắm, nếu như bỏ lỡ cơ duyên lần này, hẳn ta phải ở thành Dương Sóc cả đời, điều này tuyệt đối không phải kết quả mà người mắt cao hơn đầu như hẳn ta muốn.

Nhưng muốn hẳn ta chủ động lên trước tự tiến cử thì lại không có cái gan này, cha mình ở trước mặt trưởng lão Phùng Xuân còn phải nơm nớp lo sợ, hẳn ta sao dám lên trước, ngay lúc này, công tử Nhị phòng Tạ gia - Tạ Kim sáp đến trước mặt hắn ta, đứt quãng nói: “Nhị ca, nhị ca, huynh xem ai đến kìa?”

“Liên quan gì đến tiểu gia chứ!” Tạ Bảo quát lớn một câu, mắt lại nhìn theo hướng Tạ Kim chỉ, phát hiện Tà Thiên đứng ở hẻm nhỏ, sắc mặt lập tức đen thui định qua đó xử lý tên tạp chủng, lại đột nhiên phát hiện sắc mặt Tạ Kim bên cạnh không đúng, lập tức khó hiểu hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Sắc mặt của Tạ Kim nhợt nhạt, nghe vậy cử động cổ họng, hoảng sợ nói: “Nhị, nhị ca, ta vừa thấy tiểu, tiểu tạp chủng đó đang, đang ăn phân, ăn ngon lành...”

Qe! Tạ Bảo nhanh chóng bịt miệng lại, hồi lâu sau mới mất kiên nhẫn vẫy tay, chửi: “Đánh gãy chân tiểu tạp chủng đó đi, nhìn đã muốn nôn!”

Trưởng lão Phùng Xuân chỉ nói chuyện với Tạ Xương Vinh một lát đã gật đầu, nhàn nhạt nói: “Thời gian gấp gáp, ta chuẩn bị lên đường ngay lập tức, Tạ gia chủ, nếu như có dặn gì thì nhanh chóng nói với con gái rượu đi.”

“Hết rồi hết rồi, không dám làm lỡ thời gian quý giá của trưởng lão Phùng Xuân” Tạ Xương Vinh lại cúi đầu khom lưng một hồi, trưởng lão Phùng Xuân thấy thế bèn kêu Tạ Uẩn tới, bản thân lên xe ngựa đầu tiên, Tạ Uẩn lên chiếc thứ hai.

Cho đến khi ngồi lên xe ngựa đi đuợc đoạn đường, Tạ Uẩn mới đột nhiên nhớ đến hình như bản thân đã quên gì đó, nàng nhanh chóng vén màn kiệu ra thò đầu tìm kiếm, đột nhiên mắt sáng lên, nàng nhìn thấy Tà Thiên ở con hẻm nhỏ, nhưng đồng. thời khi tìm thấy, nàng lại nhớ ra mình đã quên một chuyện còn quan trọng hơn!

Nàng đã quên dặn dò người nhà không được sỉ nhục Tà Thiên nữa!

Nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tạ Kim trước mắt, Tà Thiên thu ánh nhìn lại, nhìn về phía chiếc xe ngựa thứ hai đã đi xa, hắn đã đồng ý đến tiễn đối phương, hắn đã làm được, mà bây giờ hắn đã hiểu rõ hai chuyện nữa.

Đầu tiên, người trong xe ngựa không hề dặn dò con cháu Tạ gia, nếu không Tạ Kim sẽ không đứng trước mặt hẳn, tiếp theo đối phương căn bản không để ý hắn có tiễn hay không, chỉ là thuận miệng nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!