Lọc Truyện

Tuyệt Thế Y Tiên - Diệp Bất Phàm

Chương 42: Bản gốc của Nhan Chân Khanh 

Diệp Phi Nhiên mặc kệ ông ta rồi tiếp tục công việc của mình. 

“Nhóc con, có phải đọc tiểu thuyết huyền nhuyễn nhiều quá nên tưởng gỗ của bức tranh này như gỗ trầm rồi không? Dỏng tai lên mà nghe này, tôi đã xem rồi, đây chỉ là một loại gỗ hết sức bình thường thôi, gộp hết vào cũng chẳng bán nổi mấy chục đồng”. 

Diệp Phi Nhiên vẫn ngó lơ Chuột Bạch đang làu bàu không ngưng nghỉ, anh rút trục gỗ bên trái bức tranh ra. 

Đến Dương Tử Khiêm còn cau mày khi quan sát hành động của anh, rõ ràng cậu bạn này muốn có phát hiện gì đó từ trong trục tranh, nhưng đây chỉ là một loại gỗ bình thường thì làm gì có gì chứ. 

Đúng lúc này, một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra. 

Diệp Phi Nhiên giơ tay vỗ nhẹ vào trục gỗ, thứ gỗ trông rất bình thường ấy đã nứt thành đôi, còn bên trong lại có một cuộn tranh hoàn chỉnh. 

“Trời ơi! Đúng là trong trục tranh có điều kỳ diệu kìa”. 

“Người làm ra nó cũng siêu thật đấy, nhìn kiều gì cũng thấy nó là một khúc gỗ hoàn chỉnh, không ngờ bên trong lại rỗng”. 

“Sao cậu bạn này phát hiện ra nhỉ? Lẽ nào có mắt nhìn xuyên thấu? Thế mới biết có vật báu bên trong chứ…” 

“Điều đó không quan trọng, quan trọng là cuộn tranh kia là gì, nếu chỉ là một bức vẽ rởm thì có phát hiện cũng bằng không…” 

Trong tiếng bàn tán ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn về phía cuộn tranh trong tay Diệp Phi Nhiên. 

Dương Tử Khiêm sáng mắt lên nói: “Cậu bạn mau mở ra đi”. 

Ông ấy cảm nhận được rằng bức tranh được giấu kỹ như vậy thì chắc chắn không thể tầm thường. 

Diệp Phi Nhiên nhẹ nhàng mở tranh ra. 

Tất cả mọi người đều tập trung quan sát bức tranh, sau đó thấy vẫn là một câu thơ trong Giới Tử Thư của Khổng Minh. 

Dưới góc phải của bức tranh có lời dạy, còn phía sau có dấu ấn của Nhan Chân Khanh. 

Từ nội dung có thể thấy bức này giống hệt với bức ở mặt ngoài, nhưng chữ viết bên trên thì khác hoàn toàn. 

Kết cấu của con chữ trên đây khăng khít, nét bút thanh mảnh, lực bút vừa phải. 

Dương Tử Khiêm đứng cạnh đó, vốn ông ấy không mấy quan tâm nhưng sau khi nhìn thấy bút tích của bức tranh thì đã như biến thành người khác, thậm chí còn kích động nói: “Đồ thật, đây chính là tác phẩm thật sự của Nhan Chân Khanh, đúng là không thể tin được!” 

Chuột Bạch đã ngẩn ngơ tại chỗ, ông ta không thể ngờ bên trong bức tranh này lại cất tác phẩm thật của Nhan Chân Khanh. 

Thường thì mua được bức tranh nào ông ta cũng mang đi kiểm tra, sau đó còn kiểm tra cẩn thận từ giấy đến trục gỗ vì sợ để lọt mất đồ quý. 

Nhưng ông ta không thể ngờ rằng trục gỗ của bức tranh này lại rỗng ruột. 

Một vị khách đứng xem nãy giờ hỏi: “Thầy Dương, bức này đáng giá bao nhiêu tiền?” 

Dương Tử Khiêm nhìn bức tranh thật lâu mới tiếc nuốt rời mắt đi đáp: “Ở một cuộc đấu giá tại Hồng Kông cách đây không lâu, từng bán một tác phẩm của Nhan Chân Khanh, bức ấy không lớn bằng bức này đâu mà bán được những ba triệu. Còn bức này tôi thấy bét cũng phải năm triệu”. 

“Trời! Có mỗi bức tranh mà nhiều vậy ư?” 

“Cậu kia mất có 5000 mua nó thôi, loáng cái đã có thể bán được năm triệu, thế là hời to rồi còn gì?” 

“Anh thì biết cái gì? Bình thường tranh chữ đều bán dựa vào kích cỡ, tranh của Nhan Chân Khanh thừa giá đó”. 

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Dương Tử Khiêm nói với Diệp Phi Nhiên: “Cậu bạn, không giấu gì cậu, tôi thích nhất tranh chữ của Nhan Chân Khanh, cậu có thể bán lại cho tôi được không? Cậu cứ ra giá, tôi sẽ không để cậu bị thiệt đâu, sáu triệu được không?” 

Diệp Phi Nhiên ngẫm nghĩ thấy cái giá này cũng hợp lý, quan trọng nhất là anh chỉ cần pháp khí chứ không có hứng thú với mấy bức tranh chữ này. 

Vì vậy, anh nói: “Được, tôi bán cho thầy Dương đấy”. 

“Cảm ơn cậu, sau này cậu mà gặp vấn đề gì về đồ cổ thì cứ đến hỏi tôi”. 

Dương Tử Khiêm hào hứng lấy chi phiếu trong túi ra rồi viết con số sáu triệu lên, sau đó đưa cho Diệp Phi Nhiên, tiếp theo mới cẩn thận cuộn bức tranh lại. 

Chuột Bạch đứng gần đó đờ đẫn, rõ là bức tranh có giá sáu triệu mà ông ta lại bán với giá 5000, nhìn tờ chi phiếu trong tay Diệp Phi Nhiên mà lòng ông ta nhỏ máu. 

“Chuột Bạch, nhìn đủ chưa? Cá cược giữa tôi với ông nên kết thúc rồi nhỉ?” 

Dương Tử Khiêm nói: “Chuột Bạch thua rồi, mau trả tiền cho cậu ấy đi”. 

“Tôi…” 

Thấy vừa mất bức tranh quý giá còn vừa mất 200 nghìn, Chuột Bạch đau như bị cắt thịt. 

Nhưng Dương Tử Khiêm là người làm chứng nên ông ta nào dám quỵt, không thì sau này khỏi lăn lộn trong giới nữa. 

Cực chẳng đã, ông ta đành lấy điện thoại ra rồi chuyển 200 nghìn cho Diệp Phi Nhiên. 

Chuyển xong, Dương Tử Khiêm nói: “Cậu bạn có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại phát hiện có vật quý bên trong trục gỗ không?” 

Đây là điều ông ấy thắc mắc nãy giờ, với thành tựu như vậy trong ngành mà ông ấy còn không phát hiện ra, không biết Diệp Phi Nhiên nhận ra bằng cách nào. 

Diệp Phi Nhiên cười đáp: “Không có gì, ăn may thôi”. 

Dương Tử Khiêm khẽ lắc đầu, vì ngoài ăn may ra thì ông ấy cũng không nghĩ ra được lý do nào khác. 

Ông ấy lại đưa cho Diệp Phi Nhiên một tama danh thiếp rồi nói: “Tôi thấy cậu cũng giỏi trong ngành đồ cổ, sau này có đồ gì tốt thì cứ gọi tôi nhé!” 

“Được thôi!” 

Diệp Phi Nhiên có ấn tượng khá tốt với Dương Tử Khiêm nên đã nhận lấy tấm danh thiếp. 

Sau đó, anh không ở lại đây nữa mà tiếp tục đi tìm pháp khí. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!