Lọc Truyện

Tuyệt Thế Y Tiên - Diệp Bất Phàm

Chương 24: Gặp rắc rối

Diệp Phi Nhiên vốn không chú ý đến chiếc vòng tay này. Bây giờ nhìn bằng thần thức, anh mới phát hiện chất liệu bên trong đúng là kết cấu đá hoa cương, không có chút linh khí nào cả, ngược lại còn có một lớp khí tức màu xám.Tiếp xúc lâu ngày với loại khí tức này sẽ gây tác hại rất lớn đối với cơ thể người. 

Thấy Chu Lâm Lâm không tin lắm, Tần Giai Kỳ bèn lấy chiếc thìa canh từ trên bàn, tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay ra rồi gõ thìa vào đó, âm thanh rất trong và êm tai. 

“Thật ra, muốn giám định món đồ này cũng rất đơn giản, thử gõ xem nó có âm thanh thế nào, nếu trong thì là phỉ thuý và ngọc, nếu đục thì là đá”. 

Chu Lâm Lâm bèn tháo vòng tay ra, dùng thìa canh gõ vào. Âm thanh “lục cục” vang lên, không hề trong trẻo êm tai như vòng của Tần Giai Kỳ. 

“Mã Văn Bác, đồ khốn kiếp!” 

Sau khi xác định đây là vòng tay giả có hại cho cơ thể, Chu Lâm Lâm liền giận dữ đập mạnh nó xuống sàn. 

“Lách cách”, chiếc vòng tay ấy vỡ vụn thành từng mảnh, để lộ phần không được nhuộm màu bên trong, quả thật là đá hoa cương. 

Tần Giai Kỳ tiến đến gần hơn, vừa chỉ vào chiếc túi LV của cô ta vừa nói: “Đừng nói là tên kia cũng xem thứ này là đồ thật và tặng nó cho cô đấy nhé? Nói cho cô biết, đây là hàng giả, trên mạng bán có vài chục tệ thôi”. 

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Đây là túi LV bản giới hạn mà bạn của anh ấy mua từ nước ngoài về, hơn bốn mươi nghìn tệ đấy, chắc chắn không thể là hàng giả”. 

Chu Lâm Lâm đã đứng trên bờ vực sụp đổ rồi. Vì chiếc vòng tay này, cô ta đã trèo lên giường Mã Văn Bác. Vì chiếc túi này, cô ta đã chia tay với Diệp Phi Nhiên. Cả hai thứ này mà là hàng giả thì cô ta chết mất. 

“Nhìn là biết cô chưa từng dùng túi LV chính hãng. Bây giờ để tôi giám định miễn phí cho cô nhé”, Tần Giai Kỳ nói: “Trên túi LV chính hãng, vòng tròn R khắc chữ thương hiệu có kích thước nhỏ nhất trong ba hàng chữ tiếng Anh, còn của cô thì lại không nhỏ, thậm chí còn to nhất”. 

“Nhìn vào bộ phận kim loại trên túi đi, các bộ phận kim loại trên túi chính hãng được đánh bóng tốt, khắc chữ rõ ràng, độ bóng nhẹ nhàng. Còn túi của cô, vừa nhìn đã biết là sơn, chữ cũng không rõ”. 

“Điều quan trọng nhất là túi của cô còn chẳng phải túi da thật, đây là hàng kém chất lượng được nhuộm màu”. 

Nói rồi, cô lấy cốc nước còn non nửa của Diệp Phi Nhiên vẩy lên túi LV của Chu Lâm Lâm, đoạn lấy hai ngón tay vuốt qua, màu tím đỏ của túi lập tức dính lên tay. 

Giờ thì dù là kẻ ngốc cũng biết đây là túi giả! 

“A… Tôi phải giết anh, đồ họ Mã kia!” 

Chu Lâm Lâm hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng, sau đó lao ra khỏi phòng như một kẻ điên. 

Từ bỏ mỏ kim cương thượng hạng chỉ vì hai món đồ giả vô giá trị, làm gì có ai chịu đựng được đả kích lớn như thế. 

Khẽ lắc đầu, Diệp Phi Nhiên nói: “Tội tình gì phải thế?” 

Nếu không vạch trần, Chu Lâm Lâm còn được an ủi đôi chút với hai món hàng giả ấy. Bây giờ thì ngay cả niềm an ủi cuối cùng trong lòng cô ta cũng tan thành mây khói. 

Tần Giai Kỳ cười bảo: “Cô ta vì tiền mà vứt bỏ anh, tôi phải cho cô ta biết hành động ấy ngu xuẩn đến mức nào”. 

Diệp Phi Nhiên đáp: “Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Chuyện hôm nay, cảm ơn cô đã giúp tôi nhé”. 

Nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực, Tần Giai Kỳ hỏi: “Anh định cảm ơn tôi thế nào đây? Vừa rồi là nụ hôn đầu của tôi đấy”. 

Diệp Phi Nhiên bảo: “Thế phải làm sao? Tôi tặng lại nụ hôn đầu cho cô à?” 

“Ai mà thèm”. 

Gò má Tần Giai Kỳ ửng đỏ. Không biết tại sao cô lại nghĩ đến người đàn ông suốt cả ngày hôm nay, ngay cả lúc làm việc cũng mất tập trung. 

Khó khăn lắm mới chống cự đến giờ tan làm, lúc nghe Chu Lâm Lâm nói Diệp Phi Nhiên không có bạn gái, cô lập tức đứng ra không chút chần chừ, tựa như rất khao khát có được cơ hội này vậy. Thậm chí, cô còn không hề do dự trao đi nụ hôn đầu mà mình đã gìn giữ suốt hai mươi mấy năm nay. 

Để che giấu sự xấu hổ của mình, cô bèn đổi chủ đề: “Rốt cuộc anh đã giúp Đổng Thiên Đạt làm chuyện gì mà lại được ông ấy tặng cả nhà hàng vậy?” 

“Lần đó con trai ông ấy trúng một loại vi-rút lạ, đã được tôi cứu chữa…” 

Diệp Phi Nhiên kể lại chuyện ở bệnh viện Giang Nam, “Để cảm ơn tôi, ông ấy đã tặng nhà hàng này cho tôi, xem như tiền khám bệnh”. 

Tần Giai Kỳ kinh ngạc hỏi: “Y thuật của anh tốt đến thế cơ à?” 

Diệp Phi Nhiên đáp: “Trên khắp thế gian này, không ai có y thuật giỏi hơn tôi”. 

“Khoác lác”. 

Hẳn nhiên là Tần Giai Kỳ không tin. Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phi Nhiên chợt đổ chuông. Là cuộc gọi của Châu Vĩnh Lương,cục trưởng Cục Vệ sinh. 

Anh nhấn nút nghe máy: “Cục trưởng Châu, có chuyện gì à?” 

Đầu dây bên kia, Châu Vĩnh Lương hào hứng nói: “Bác sĩ Diệp đang ở đâu thế? Tối nay tôi muốn mời anh một bữa”. 

“Nói thật với anh nhé, chuyện học sinh tiểu học đột nhiên nhiễm vi-rút lần trước ấy, Cục Vệ sinh đã xử lý rất hiệu quả, không để lại hậu quả nghiêm trọng hay ảnh hưởng xấu nào”. 

“Tôi vừa được cấp trên biểu dương và nhận một khoản tiền thưởng khá lớn”. 

“Uống nước nhớ người đào giếng. Mọi chuyện đều là công lao của anh. Tất nhiên là tôi phải cảm ơn anh rồi, đại thần y”. 

“Chuyện này có đáng gì đâu, đó là bổn phận của người bác sĩ như tôi mà”, Diệp Phi Nhiên đáp: “Có điều, chúng ta nên ăn mừng chuyện cục trưởng Châu được khen thưởng. Bây giờ tôi đang ở nhà hàng Tuý Giang Nam, cứ đến đây nhé”. 

“Được, tôi đang ở cách đó không xa, sẽ đến ngay”. 

Châu Vĩnh Lương nói xong thì cúp máy. Lúc này, một người đàn ông độ bốn mươi dẫn theo nhân viên quản lý cấp trung của nhà hàng đến trước cửa phòng. 

Người đàn ông trung niên cất lời: “Chào anh Diệp, tôi là Lưu Khải. Ông Đổng bảo tôi đến đây thay thế Trương Đại Khánh, tạm thời trông coi nhà hàng này giúp anh”. 

“Ồ! Vất vả cho ông rồi”. 

Lưu Khải trông rất tháo vát và giàu kinh nghiệm. Diệp Phi Nhiên vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này của Đổng Thiên Đạt. 

Về nhà hàng này, anh tự có sắp xếp. Mẹ anh vẫn luôn kinh doanh cửa hàng bánh bao của riêng mình, tiền chẳng kiếm được bao nhiêu, lại dãi gió dầm mưa vô cùng vất vả. 

Âu Dương Lam là người phụ nữ rất mạnh mẽ, dù mình có tiền, bà cũng sẽ không chịu được nhàn rỗi. Bây giờ có nhà hàng này rồi, anh có thể cho mẹ đến đây hưởng phúc. 

Song để mẹ làm tổng giám đốc tất nhiên là không phù hợp, Lưu Khải chỉ là sự sắp xếp tạm thời. Sau này, khi đã tìm được ứng viên thích hợp, anh vẫn phải trả Lưu Khải về cho Đổng Thiên Đạt. 

Sau khi gặp mặt, Lưu Khải và những người khác vào vị trí, nhà hàng lại vận hành đâu vào đấy, không hề rơi vào cảnh hỗn loạn sau sự rời đi của Trương Đại Khánh. 

Không lâu sau, Châu Vĩnh Lương đã đến nơi. Diệp Phi Nhiên giới thiệu ông ta và Tần Giai Kỳ. Ba người bắt đầu ngồi xuống dùng bữa. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!