Lọc Truyện

Tuyệt Thế Y Tiên - Diệp Bất Phàm

Chương 22: Cậu ta là ông chủ của ông 

Mọi người ở đây đều nhìn theo hướng âm thanh kia, chỉ thấy Đổng Thiên Đạt bước nhanh đến. 

Trương Đại Khánh nhìn thấy ông chủ của mình đến thì vội vàng chào đón với khuôn mặt nịnh nọt: "Ông chủ, ông đến rồi, ở đây có một gã đui mù chạy đến nhà hàng của chúng ta gây sự, tôi đã lập tức xử lý cậu ta rồi..." 

Còn chưa đợi ông ta nói xong, Đổng Thiên Đạt đã tặng một bạt tai lên mặt ông ta. 

"Đồ khốn này, tôi xử lý ông trước, dám bất kính với cậu Diệp!" 

Đổng Thiên Đạt muốn tức đến nổ phổi, bản thân dùng hết tâm tư muốn lấy lòng Diệp Phi Nhiên, thậm chí ngay cả nhà hàng cũng tặng cho anh, nhưng cái tên cấp dưới óc lợn này muốn động thủ với người ta, đây không phải là muốn phá mình sao? 

Ông ta đi đến trước mặt Diệp Phi Nhiên, vẻ mặt áy náy nói: "Bác sĩ Diệp, thật ngại quá, trên đường có hơi kẹt xe, tôi đến muộn rồi. 

Cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích!" 

Ông ấy quay đầu, nói với Trương Đại Khánh: "Ông nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là sao?" 

Trương Đại Khánh bị cái bạt tai vừa rồi đánh cho ngẩn ngơ, có chút không biết phải làm sao nói: "Ông chủ, là cậu Mã nói, cậu Diệp đây là trà trộn vào..." 

Ông ta biết mình đã gây ra đại họa, chuyện đến nước này chỉ có thể đổ trách nhiệm lên đầu Mã Văn Bác, hy vọng nhờ quan hệ giữa Mã Văn Bác với ông chủ mà vượt qua cửa ải này. 

Mã Văn Bác thấy Đổng Thiên Đạt nhìn về phía mình, vội vàng vươn hai tay tiến lên nói: "Chào ông Đổng!" 

Đổng Thiên Đạt lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không hề có ý đưa tay ra. 

"Cậu là ai? Tôi với cậu thân nhau lắm à?" 

Mã Văn Bác thu hai tay lại, ngượng ngùng nói: "Ông Đổng thật là người hay quên, chúng ta từng ăn cơm cùng nhau, cha của tôi là Mã Hữu Tài". 

Trên thực tế anh ta nói mình quen Đổng Thiên Đạt, hoàn toàn là đang dát vàng lên mặt mình, cho dù là cha của anh ta cũng không phải cùng một đẳng cấp với người ta. 

Nhà họ Đổng là sừng sỏ trong ngành công nghiệp ăn uống có khối tài sản hàng chục tỷ, mà nhà bọn họ chỉ là nhà giàu mới nổi với khối tài sản trăm triệu mà thôi, giữa hai nhà căn bản không thể so sánh. 

Anh ta vốn muốn mượn chuyện này để ra vẻ mình ngon lành, tăng thể diện cho bản thân, không nghĩ tới thật sự gặp được Đổng Thiên Đạt, nổ cho mình tan xác. 

Mặc dù anh ta đã nói cả tên cha của mình ra rồi, nhưng Đổng Thiên Đạt vẫn không thèm nhìn anh ta một cái, quay đầu nhìn về phía Trương Đại Khánh. 

"Đồ khốn, ông làm quản lý thế nào vậy hả?" 

"Ông chủ, ông nghe tôi giải thích..." 

Trương Đại Khánh còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Đổng Thiên Đạt trực tiếp cắt ngang: "Không cần gọi tôi là ông chủ nữa, từ hôm nay trở đi nhà hàng Tuý Giang Nam này thuộc về cậu Diệp, cậu ta mới là ông chủ của nơi này". 

Nói xong ông ấy mở túi hồ sơ trong tay, lấy giấy tờ chuyển nhượng từ trong đó ra đưa đến trước mặt Diệp Phi Nhiên: "Cậu Diệp, các giấy tờ liên quan tôi đã làm xong hết rồi, từ giờ trở đi, tất cả chuyện trong nhà hàng đều do cậu định đoạt". 

Ông ấy nói xong, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. 

Trương Đại Khánh nằm mơ cũng không nghĩ tới, gã nghèo nàn vừa rồi mình còn xem thường trong nháy mắt đã trở thành ông chủ của mình, mà bản thân không chỉ không lấy lòng, ngược lại còn muốn đuổi cậu ta ra ngoài, còn chuyện gì tự tìm đường chết hơn không? 

Chu Lâm Lâm cũng trợn tròn hai mắt, thật sự không thể tin được những gì xảy ra trước mặt, một giờ trước cô ta ghét bỏ Diệp Phi Nhiên không có tiền, đá anh ta, hiện tại người ta đã trở thành ông chủ của một nhà hàng lớn như này. 

Nếu không phải Mã Văn Bác quen Đổng Thiên Đạt, cô ta thậm chí cho rằng đây chỉ là một vở kịch. 

Mã Văn Bác nóng bừng cả mặt, vừa anh ta còn làm đủ kiểu để chế nhạo người ta không có tiền đến đây ăn cơm, nhưng người ta sắp lập tức trở thành ông chủ rồi, còn điều gì mất mặt hơn thế này không? 

Trương Đại Khánh lấy lại tinh thần đầu tiên, liên tiếp vả hai cái vào mặt, sau đó vẻ mặt nịnh nọt nói: "Ông chủ, chuyện vừa rồi đều là lỗi của tôi, là tôi mù mắt, hiện tại xin lỗi cậu, mong cậu đừng so đo với tôi..." 

Diệp Phi Nhiên thản nhiên nói: "Không cần, tôi cũng không phải ông chủ của ông, từ giờ trở đi ông bị đuổi việc rồi!" 

"Đừng vậy mà ông chủ!". Trương Đại Khánh vội vàng nói: "Vừa rồi quả thật là lỗi của tôi, nhưng chuyện xảy ra cũng có lý do, tôi cũng không ngờ cậu sẽ đến căn phòng cậu Mã đã đặt trước. 

Xem xét tình cảnh có thể tha thứ được, xin cậu hãy tha thứ cho tôi một lần này đi." 

Ông ta ở trong giới ăn uống nhiều năm như vậy không dễ dàng gì mới lên được vị trí quản lý, lương bổng hàng năm rất cao, nếu cứ như vậy mà bị đuổi việc vậy thì nỗ lực bao nhiêu năm nay đều vô ích. 

Diệp Phi Nhiên thản nhiên nói: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi, bảo ông đi kiểm tra danh sách đăng ký, nhưng ông không nghe. 

Ở trong mắt ông đã chia khách thành các tầng lớp, bất kể Mã Văn Bác nói cái gì, ông đều tin, tôi nói cái gì ông cũng không tín, người lên có định kiến như ông quả thật không thích hợp làm việc ở chỗ tôi”. 

"Họ Diệp kia, rõ ràng chính là mày đang nói dối." 

Mã Văn Bác e ngại Đổng Thiên Đạt, cũng không sợ Diệp Phi Nhiên, anh ta lấy di động ra nói: "Các người nhìn xem, tôi ở đây có ghi chép đặt bàn, phòng tôi đặt chính là phòng số 1!" 

Diệp Phi Nhiên thấy anh ta nói với ngữ khí kiên định, trong lòng cũng có hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là Tần Giai Kỳ đã nhầm? 

Lúc này Trương Đại Khánh cầm lấy điện thoại nhìn, sau đó sắc mặt trắng bệch, "Họ Mã, tôi bị cậu hại thảm rồi, loại người như cậu rốt cuộc đã từng đến nơi tiêu dùng cao cấp chưa? Có biết bản thân đã đặt cái gì không? 

Phòng cậu đặt chỉ là phòng số 1 bình thường, mà nơi này là phòng VIP 1, hoàn toàn là hai phòng khác nhau!" 

Giờ phút này ông ta đã cực kỳ hối hận, sớm biết vừa rồi đáng lẽ nên kiểm tra tin nhắn của Mã Văn Bác, cũng không đến mức phạm phải lỗi lớn như vậy. 

"Cái này..." 

Mã Văn Bác vẻ mặt xấu hổ, tự mình đi nhầm phòng, chạy đến phòng cao cấp của người ta, còn ở đây ra vẻ quát tháo ra lệnh, quả thật là mất mặt. 

Trương Đại Khánh vẻ mặt cầu xin nói: "Ông chủ, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội nữa, về sau tôi nhất định sẽ trung thành và tận tâm..." 

Diệp Phi Nhiên khoát tay áo nói: "Vừa rồi tôi đã nói rồi, cơ hội cuối cùng đã trao cho ông rồi, chỉ tiếc ông không đã nắm bắt nó. 

Loại người như ông không thích hợp làm việc ở chỗ tôi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút đi!" 

"Tôi..." 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!