Một người tư vấn mua hàng hơi béo vội vàng chạy. tới xác nhận, khi cô ta biết Dương Phàm đã đặt riêng sáu bộ lễ phục thì ngơ ngác.
Lúc này Hiểu Hiểu cứ như đang nằm mơ, còn khó có thể tiếp nhận, véo thật mạnh vào chân mình.
Cô ấy lắp bắp nói với Tô Mộng Dao: "Khi hoàn thành lễ phục... chúng tôi sẽ liên hệ với chị, sau đó giao đến...địa chỉ này."
Lúc này có một người đàn ông trung niên có dáng người thấp bé bước vào cửa hàng, còn có một người phụ nữ mập mạp đi theo sau.
Nhìn thấy người vừa đến, mấy người tư vấn mua hàng lập tức đứng thẳng người, mỉm cười chào đón.
Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, đi tới chỗ Dương Phàm, cung kính nói: "Xin chào chủ tịch Dương, tôi là Vương Huy, quản lý của trung tâm thương mại Ginza."
Người phụ nữ cũng bước tới một bước, mỉm cười với Dương Phàm nói: "Xin chào chủ tịch Dương, tôi là chủ cửa hàng này."
Dương Phàm khẽ mỉm cười hỏi Vương Huy: "Quản lý Vương, cửa hàng này còn tiên thuê bao lâu nữa?"
Vương Huy thẳng thản trả lời: "Thưa chủ tịch Dương, còn ba tháng nữa."
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Đới Kiếm Phong, ông †a cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra, nên đã kiểm tra thông tin chỉ tiết của cửa hàng Gucci đến mấy lần rồi mới chạy qua đây.
Dương Phàm nghe vậy thì cười nói: "Hết hạn đừng gia hạn nữa, để bà ta dọn đi."
Người phụ nữ mập mạp nghe vậy thì hấp tấp nói: "Đừng mà chủ tịch Dương, không biết chỗ nào đã đắc tội anh, anh nói đi, tôi nhất định sẽ sửa đổi."
'Thấy Dương Phàm không có mua gì, bà ta thực sự không thể đoán được đã xảy ra chuyện gì chuyện gì.
Dương Phàm cười nói: "Bạn gái khi mua sắm ở đây không được vui vẻ, đến lúc đó bà cứ dọn đi đi."
Người phụ nữ mập mạp cảm thấy khó xử, trung tâm thương mại Ginza nằm ở nơi đông đúc nhất của trung tâm thành phố, là nơi tập trung các sản phẩm của các thương hiệu lớn.
Nhóm người tiêu dùng cao cấp đã quen với việc đến đây.
Nếu chuyển đi nơi khác, thật khó để nói liệu có doanh số bán hàng hay không.
"Đừng mà chủ tịch Dương, ngài muốn tôi đi đâu? Rời khỏi Ginza tôi sẽ phá sản mất."
Dương Phàm nhìn thoáng qua người phụ nữ tư vấn mua hàng xinh đẹp kia, lạnh lùng nói: "Người tư vấn mua hàng kia vô duyên vô cớ nhục mạ chúng tôi, bạn gái tôi rất không vui."
Người phụ nữ mập mạp nhìn qua rồi nhanh chóng nói: "Chủ tịch Dương, tôi lập tức sa thải cô ta."
Nghe tin mình sắp bị sa thải, người phụ nữ tư vấn mua hàng xinh đẹp vội chạy tới.
"Bà chủ, không, chủ tịch Dương, là tôi không có mắt, xin lỗi, đừng sa thải tôi mà, tôi sắp trở thành quản lý rồi."
Làm quản lý, thu nhập hàng ít nhất cũng mấy trăm ngàn, vất vả nhẫn nhịn đến đây rồi, làm sao cô ta có thể cam tâm được.
Dương Phàm không thèm quan tâm, kéo Tô Mộng Dao trực tiếp rời đi.
Đến cửa, hắn quay lại chỉ vào Hiểu Hiểu nói: "Tôi thấy cô bé này không tệ."
Người phụ nữ mập mạp đi theo một mạch Dương Phàm: "Vâng, vâng, để cô ấy làm quản lý, chủ tịch Dương phải ký hợp đồng tiếp nhé."
Bà chủ mập mạp đi theo tiễn Dương Phàm một đoạn rất xa, sau đó mới quay lại cửa hàng.
Sau khi kiểm tra giám sát, người phụ nữ tư vấn mua hàng xinh đẹp bị sa thải ngay tại chỗ, Hiểu Hiểu được thăng chức làm quản lý.
Đi không xa, Tô Mộng Dao hỏi Dương Phàm: "Xem ra anh không đơn giản, em đã đánh giá thấp anh.
Dương Phàm mỉm cười, lúc này cuối cùng hắn cũng biết tại sao hắn thích tiền.
Câu này phản ánh một đoạn thơ: Nghèo rớt mồng tơi sao dám bước vào hồng trần, hai bàn tay trắng sao mê hoặc được giai nhân.