"Đây ... đây hình như là Đại Hoàng thống lĩnh dưới quyền của Ngưu Ma Thánh Tôn thì phải? Thế nhưng hắn ta cũng đã đột phá Thánh Hoàng Thiên rồi sao?"
"Quá điên cuồng! Ngắn ngủi mấy ngày thế nhưng lại xuất hiện hai vị Đại Thánh Tôn!"
“Đây cũng quá trùng hợp đi, sao họ lại đột phá cùng một thời gian nhỉ?"
Những chân linh bình thường tự nhiên không biết những chuyện giữa tầng lớp đứng đầu.
Vì vậy việc hai vị cường giả đột phá cùng lúc gây đả kích rất lớn đối với họ.
Trong mấy vạn năm ngay cả một Thánh Hoàng Thiên cũng không có.
Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại đồng thời có hai người đột phá!
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu!
Đại Hoàng đột phá còn chưa kết thúc, Vạn Yêu Đại Sơn lại nổi lên dị tượng ngút trời.
Lần này là một con voi khổng lồ!
Vạn thú sôi trào!
“Thánh Hoàng Thiên thứ ba! Ôi mẹ ơi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào thiên tượng đột nhiên thay đổi, chúng ta đều có cơ hội đột phá Thánh Hoàng Thiên ư?"
“Trời đất thay đổi! Trời đất thật sự thay đổi rồi!"
"Vạn Yêu Đại Sơn đã yên bình quá lâu, lúc này đây chỉ sợ muốn tiến vào thời đại quần hùng tranh tài!"
Vạn Tượng Đại Vương đột phá, hoàn toàn thắp sáng Vạn yêu Đại Sơn.
Họ hoàn toàn không thể giải thích được, tại sao sẽ xảy ra chuyện khó tin như vậy.
Thánh Hoàng Thiên, đó là sự tồn tại như thần, cũng là sự tồn tại vô địch.
Một bước này đã làm khó không biết bao nhiêu chân linh cường đại?
Nhưng bây giờ lại trở nên không hề đáng tiền như vậy!
Một ngày sau, hai luồng dị tượng lại lần nữa lao vút lên trời.
Lần này tất cả mọi người đều đã tê liệt.
Thánh Hoàng Thiên thật sự chẳng khác gì cải thảo!
Mãi đến hai ngày sau, một luồng dị tượng cuối cùng xuất hiện, mọi người tập mãi thành quen không còn khơi dậy được một chút sóng gió nào.
Trước sau chưa đến mười ngày, sáu vị Đại Thánh Hoàng Thiên cùng lúc đột há.
Dị tượng trên bầu trời giống như một màn pháo hoa mãi mà không tắt, vô cùng rực rỡ.
Rất nhiều chân linh cả đời này cũng khó mà nhìn thấy một lần cảnh tượng hoành tráng này.
Trong nơi tận cùng của Vạn Yêu Đại Sơn, một bóng dáng xé không mà tới, đáp xuống trên đỉnh núi.
Dáng vẻ đó lại giống như một con chim khổng lồ.
Lão Vượn chong quải trượng chắp một tay ra sau lưng, cham rai đi đến trước mặt bóng dáng kia.
"Lão Vượn, mẹ nó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế? Khi nào thì Thánh Hoàng Thiên trở nên không đáng giá như vậy chứ?" Bóng dáng kia lên tiếng.
Lão Vượn nhìn chiếc bóng khổng lồ trên hư không, ánh mắt thâm thúy nói: "Thánh Hoàng Thiên vẫn là giống Khuy Thiên Cảnh, vô cùng khó khăn! Trong số một ngàn Bán Thánh Hoàng Thiên cũng khó có ai có thể đột phá. Hiện tượng này không bình thường!"
Đại Điểu hừ lạnh nói: "Vô nghĩa, sao bổn tôn lại không biết chuyện này không bình thường chứ? Ta đến tìm ngươi chính là muốn hỏi ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không!"
Lão Vượn liếc nhìn hắn ta, thản nhiên nói: "Con trâu ngu ngốc kia nhặt được bảo bối!”
Đại Điểu sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Nhặt được bảo bối? Ngươi là nói ... "
Lão Vượn bày ra dáng vẻ như đang nhìn kẻ ngốc, hờ hững nói: "Đồ ngu! Bảo bối gì có thể khiến sáu vị chân linh đột phá Thánh Hoàng Thiên chứ? Ta là nói con trâu ngu ngốc kia đã bám được cành cao! Bên cạnh hắn ta nhất định có một tên thâm sâu khó lường!"