Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Thực ra Diệp Viễn chỉ đùa một chút, ai ngờ Lục Nhi lại nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói: “A! Lúc trước người khác luôn nói thiếu gia không tốt nhưng không hiếu tại sao, ta lại cảm thấy thiếu gia rất tốt. Chỉ là, thiếu gia bây giờ so với lúc trước lợi hại hơn nhiều. Đúng rồi, viên thuốc này dùng để làm gì vậy?”

Trọng sinh hơn một ngày, Lục Nhi đã biến thành người thân cận nhất của Diệp Viễn, cũng không có cái gì phái giấu giếm: “Đây là độc dược, loại này rất lợi hại.”

Lục Nhi dường như là bị kinh sợ, kinh ngạc nói: “Hả? Thiếu gia luyện cái này để làm gì?”

Diệp Viễn cười nói: “Đương nhiên là làm cho người khác rồi.”

Lục Nhi lại suy tư một lát, nghiêm mặt nói: “Ta hiểu rồi, thiếu gia luyện độc dược này nhất định là để cho người xấu an.

Diệp Viễn cười ha ha nói: “Đi, người xấu chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta đi đến nơi này chờ hắn nào.”

Hai người mới vừa vào phòng, thì có hạ nhân đến bẩm báo, một người mặt đầy máu đang đứng trước phủ cầu kiến, Diệp Viên ra lệnh hắn đem người kia mang đến.

Nghiêng người, hạ nhân dẫn Lưu An mặt đầy thảm thương đi tới chỗ Diệp Viễn.

Lưu An vừa thấy Diệp Viễn, lập tức chạy tới ôm lấy chân Diệp Viễn, khóc lóc nói: “Diệp thiếu gia, cầu xin ngươi nương tay cho, cứu ta với. Ta với ngươi trước nay không thù không oán, cần gì phải đẩy ta vào chỗ chết chứ!”

Diệp Viễn mặt đầy khinh bỉ, một cước đạp hắn ra xa, ngồi xuống nói: “Trước nay không thù không oán? Ngươi thật sự cho rằng ta là người ngu hay sao? Hộ Tâm Đan của Diệp gia chúng ta dù là có nhiều chăng đi nữa, cũng sẽ không lấy ra cho chó ăn. Ngươi là tự mình thành thật khai báo đổi lấy giải dược, hay là chuẩn bị mất mạng, ngươi tự lựa chọn đi.”

BỊ Diệp Viền một cước đá văng, Lưu An không còn chút sức phản kháng nào, liền lăn một vòng bò trở về, chẳng qua là lần này không dám ôm bắp đùi Diệp Viễn. Diệp Viền dù gì cũng chỉ là Nguyên Khí Cảnh tầng một, một cước này có dồn toàn bộ chân nguyên, cũng không cách nào tạo thành tổn thương gì đối với Lưu An.

Lưu An có thể cùng đường quay lại cắn ngược hay không, Diệp Viên tự nhiên cũng là không lo lắng, bới vì chân nguyên của Lưu An dường như đã tan rã, không còn cách nào ngưng tụ.

“Diệp thiếu gia, ta thật không biết ngài nói là có ý gì cả! Ta chí là tới Dược Hương Các xem bệnh mà thôi, cho dù có tội, nhưng tội cũng không đáng chết chứ? Ta chỉ là hạng tiểu nhân, cầu xin Diệp thiếu gia khoan dung đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, cứu ta một mạng.”

Lưu An khóc lóc nói.

Diệp Viễn không nói gì, chỉ nhìn gương mặt của Lưu An, nhìn đến nỗi trong lòng Lưu An run lên môttrân.

Lúc này, Lưu An vẫn còn ôm một tia may mắn cuối cùng, hy vọng Diệp Viễn chỉ là đang diễn kịch đùa dai.

Hắn nghĩ chỉ cần hạ mình cầu xin, hy vọng có thể dụ dỗ Diệp Viễn đem giải dược cho hắn. Thân phận của hắn tuyệt đối không thể để người khác biết được. Nếu bị phát hiện chỉ sợ không sống nổi trong nghề thợ săn yêu thú.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!