Mặc dù xe sẽ nhiều hơn nhưng lại không có đường hẻm. Muốn đuổi kịp đối phương cũng đơn giản hơn nhiều. Hắn lập tức nhấn ga, vọt lên phía trước. Hắn tin rằng chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ trong vòng mấy phút, nhất định sẽ đuổi kịp đối phương.
- Đối phương đã tiến vào đường vòng, cách đó khoảng mười cây số có một trạm kiểm tra, nhanh chóng thiết lập đường chắn.
Mệnh lệnh truyền ra, cảnh sát đã sớm đợi lệnh bắt đầu nhanh chóng thiết lập đường chắn ngay tại trạm kiểm tra.
Trực thăng của cảnh sát lúc này cũng đã đuổi gần đến vị trí của Giang Nguyên.
Cục trưởng Ngô cũng vừa mới chạy đến cục Cảnh sát. Chân vừa mới chạm đất, đã nhận được điện thoại của con trai Thị trưởng Vu.
- Vu công tử, cậu yên tâm. Bây giờ tôi đã chạy đến cục, lập tức vào trung tâm chỉ huy ngay. Chiếc xe nhất định sẽ mang về cho cậu. Cậu yên tâm nhé.
Mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, nhưng Cục trưởng Ngô một chút cũng không dám lộ ra. Ông ta thật không dám đắc tội với vị công tử gia này. Vất vả lắm mới trấn an được Vu công tử, Cục trưởng Ngô vội vàng bước nhanh hơn. Bây giờ ông không biết rốt cuộc tình huống như thế nào. Nếu thật không tìm được, đến lúc đó không biết ăn nói như thế nào với Thị trưởng.
- Tình huống thế nào rồi?
Vất vả lắm mới vào được trung tâm chỉ huy, Cục trưởng Ngô vội vàng lên tiếng
hỏi.
Nghe xong, Phó cục trưởng Trương vội vàng quay đầu lại, hướng Cục trưởng Ngô quơ tay múa chân, ra hiệu đừng lên tiếng.
Nhìn biểu hiện của Phó cục trưởng Trương, Cục trưởng Ngô sửng sốt một chút. Nhưng làm việc với Phó cục trưởng Trương đã nhiều năm, ông biết được chuyện này tất có điều kỳ lạ, lập tức nhìn lên màn hình lớn, thấy bên trên là đường nào đó trong thành phố, còn có mấy chiếc xe.
Trong lòng không khỏi nghi ngờ, chậm rãi bước đến, hỏi:
- Lão Trương, xảy ra vấn đề gì vậy?
- Đúng, đã xảy ra vấn đề.
Phó cục trưởng Trương cười khổ:
- Phiền phức đến rồi.
- Cái gì?
Nghe Phó cục trưởng Trương nói, Cục trưởng Ngô trong nháy mắt choáng váng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thế xe của con trai Thị trưởng biết phải làm thế nào bây giờ?
Nghe Phó cục trưởng Trương nói xong, Cục trưởng Ngô ngớ ra.
- Tôi cung đã sắp xep một tiểu tổ theo doi chuyen này. Nhung muốn tìm được cái xe cũng không nhanh như vậy được. Tinh lực của chúng ta đều dồn hết bên này
Phó cục trưởng Trương thấp giọng nói:
Dù sao chuyện này cũng có thể giao phó với Thị trưởng. Nói sau, không phải chúng ta không tìm xe, chẳng qua chỉ là chậm một chút thôi.
- Con mẹ nó!
Cục trưởng Ngô thầm mắng một tiếng. Vừa mới lớn tiếng đáp ứng với con trai Thị trưởng, bây giờ trở quẻ, tiểu tử kia thế nào cũng mắng xối máu đầu. Nhưng lúc này cũng không còn biện pháp. Cục trưởng Ngô cũng đành làm xong tư tưởng chuẩn bị giải thích cho Thị trưởng về sau.
Thái độ đoan chính, Cục trưởng Ngô cũng vội vàng ngồi xuống vị trí chủ vị. Tuy nói bên trên đã có người đang chỉ huy, nhưng nếu ông ta đã đến, chỉ có thể ở chỗ này trợ giúp chỉ huy.
Nhưng vừa mới ngồi được hai phút, điện thoại lại vang lên, là Vu công tử gọi.
Cục trưởng Ngô cười khổ, chần chừ một chút vẫn nhấn nút nghe.
- Cục trưởng Ngô, rốt cuộc như thế nào? Tôi không đợi nổi nữa. Mau cho người mang xe về cho tôi.
Cục trưởng Ngô không biết phải làm sao, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn màn hình đẳng trước, đang định giải thích một chút, chỉ thấy trên màn hình có hai chiếc xe một trước một sau chạy đi, ánh mắt giật một cái, ngạc nhiên hỏi Phó cục trưởng Trương:
- Chiếc màu xanh đuổi theo đằng sau là Porsche?
- Đúng, là Porsche.
Phó cục trưởng Trương gật đầu.
- Bảng số xe?
Cục trưởng Trương không để ý đến đại công tử đang khoa chân múa tay bên kia, vội vàng hỏi.
- Bảng số xe?
Phó cục trưởng Trương sửng sốt, nhưng nhân viên điều khiển lúc này đã vội vàng zoom màn hình lại gần một chút.
Nhìn dãy số, sắc mặt Cục trưởng Ngô và Phó cục trưởng Trương đều biến đổi.
- Mẹ kiếp, đây không phải là chiếc xe của đại công tử bị người ta cướp đi sao?
- Người lái xe đuổi theo là người của chúng ta?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!