Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Nước mắt lưng tròng, Hứa Giai nhìn Lăng Phong, vô cùng tức giận:

“Anh, ...đồ cầm thú! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại đối xử với Vương Hà như vậy, anh dù sao cũng là anh trai của anh ấy cơ mà...”

Lúc này, Hứa Giai không ngờ người anh mà cô luôn kính trọng hóa ra lại là dã thú đội lốt người.

“Haha” Lăng Phong vẻ mặt lãnh đạm, cười nhẹ nói: “Vương Hà coi tôi như anh trai, nhưng tôi đâu có coi hắn là em mình. Cô không biết ư, hắn chỉ là con nuôi của bố tôi thôi, cũng không hề mang dòng máu nhà họ Lăng chúng tôi.”

Nói đến đây, Lăng Phong im lặng một chút, sau đó bình tĩnh nói tiếp:

“Mấy người anh em, tôi sau này sẽ là người đứng đầu nhà họ Lăng. Nhà họ Lăng sẽ nhờ tôi mà phát triển rực rỡ. Vì vậy, chuyện xảy ra ở đây ngày, không hề xảy ra. Đừng trách tôi độc ác nếu chuyện này được đồn ra ngoài.”

Vừa nói xong, Lăng Phong đột nhiên chạy tới, túm lấy Hứa Giai, đẩy cô vào trong quan tài.

Hứa Giai lúc này đang mang thai, sao có thể chịu được một tác động lớn như vậy. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó ngã vào quan tài, trong bụng quặn lên một cảm giác đau đớn dữ dội.

Trước khi Hứa Giai kịp phản ứng, Lăng Phong đã lại vội vàng tiến tới gần cô, xoay người, lấy điện thoại di động của cô rồi đóng sầm nắp quan tài lại. Vẫn cảm thấy chưa ổn, anh ta đứng nguyên tại đó, dùng tay giữ chặt nắp quan tài không để Hứa Giai chui ra.

Hứa Giai vừa đau vừa sợ, chỉ có thể đập liên tiếp vào cửa quan tài, khóc nức nở: “Thả tôi ra, anh mau thả tôi ra.”

Lăng Phong lộ ra một nụ cười xấu xa, trừng mắt nhìn chiếc quan tài đang rung động dữ dội, chỉ nói mấy lời lạnh nhạt: “Cô đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không giết cô đâu. Dù sao chúng ta cũng là anh em, làm sao tôi có thể cứ thế mà giết cô chứ. Tôi sẽ chỉ để cô nằm trong quan tài thôi, nếu cô có thể thoát ra, tôi sẽ cho cô đi.”

Vẫn không ngừng cười lớn, Lăng Phong lập tức lấy ra một cây búa và vài chiếc đinh đã chuẩn bị sẵn, lần lượt đóng chặt từng chiếc đinh xung quanh nắp quan tài cho đến hết.

“Đinh! Đinh!” Những tiếng búa rền vang hòa vào tiếng khóc của Hứa Giai, không ngừng vang vọng trong căn phòng rộng lớn.

Sau khi đóng hơn ba mươi chiếc đinh, Lăng Phong ngừng tay, hài lòng nhìn nắp quan tài đã được đóng chắc chắn.

“Thả tôi ra, thả tôi ra đi …” Hứa Giai nằm bên trong quan tài, không thể ngừng khóc. Chỉ có thể đau đớn đập không ngừng, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Nhưng đương nhiên Lăng Phong không hề quan tâm gì đến cô. Hắn ta quay đầu nhìn Vũ Thảo, giọng nói có phần nịnh nọt:

“Vợ à, tiếp theo anh nên làm thế nào?”

Vũ Thảo trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Chôn đi, chứ còn có thể làm gì được nữa.”

“Đúng vậy, anh ngốc quá. Chỉ có vợ là thông minh tuyệt đỉnh. Vợ vừa thông minh lại vừa xinh đẹp.” Lăng Phong cười cười nói.

Vũ Thảo phớt lờ anh ta, chỉ khẽ cau mày rồi hạ giọng nói: “Được rồi, bây giờ anh hãy bắt chước nét chữ của Hứa Giai, viết cho Vương Hà một bức thư. Anh cứ nói rằng Hứa Giai đang mang trong mình dòng máu của tên Lăng Thành khốn nạn, đứa trẻ cũng sắp ra đời rồi. Vì quá xấu hổ khi phải đối mặt với gia đình, cô ta sẽ bỏ đi và sinh đứa trẻ một mình.”

Nghe vậy, hai mắt Lăng Phong sáng lên, không khỏi ngưỡng mộ. Hắn ta vội vàng khen: “Vợ, ý hay lắm. Em thật là tuyệt vời.”

Vừa hết lời khen ngợi vợ, Lăng Phong vừa đi tìm giấy bút. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó bắt chước nét chữ của Hứa Giai và viết một bức thư, khiến bất cứ ai đọc được đều cho rằng Hứa Giai thực sự vì quá xấu hổ mà phải một thân một mình bỏ trốn.

Bức thư vừa viết xong, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên từ giữa không trung.

Đó là tiếng tù và lớn và vang vọng, ngân mãi trong không khí. Âm thanh đến từ Học viện Ánh Dương.

Nghe thấy tiếng báo hiệu, Lăng Phong và Vũ Thảo nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ sửng sốt.

Âm thanh đột ngột, ba dài hai ngắn, khiến bất cứ ai nghe thấy đều bất giác hoảng sợ.

Lăng Phong đặt cây bút trên tay xuống, nói với Vũ Thảo: “Vợ à, anh nghe nói lúc mới thành lập Học viện Ánh Dương, trên đỉnh tòa nhà trong khuôn viên trường có dựng một chiếc sừng rất lớn. Chiếc sừng này cao đến hàng chục mét, một khi được thổi lên, tất cả mọi người đều có thể nghe rõ. Nhưng chiếc sừng này chỉ vang lên khi có nguy hiểm lớn xảy ra. Khi nghe thấy tiếng tù và này, người của sáu môn phái lớn sẽ tập hợp tại Học viện Ánh Dương.

Nói đến đây, Lăng Phong không giấu nổi sự tò mò, ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ … Học viện Ánh Dương đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Vũ Thảo tức giận đã hắn một cái: “Bỏ đi, những chuyện này anh nên quan tâm à? Anh mau lo hoàn thành bức thư, rồi tìm chỗ chôn chiếc quan tài này đi.”

“Đúng đúng, vợ nói đúng.”

Lăng Phong gật đầu lia lịa, đợi đến tối gọi thêm mấy người tới, lợi dụng ánh trăng để đem chiếc quan tài ra khỏi khuôn viên nhà họ Lăng.

...

Cùng lúc đó, tại Học viện Ánh Dương.

Tiếng tù và lớn thực sự xuất phát từ đây.

Lúc này, trong phòng họp của Học viện, Hiệu trưởng Diệp Vân cũng như các giáo viên và thành viên lãnh đạo của Học viện lần lượt đã tập trung, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm trang.

Bầu không khí trong phòng vô cùng yên ắng, tất cả đều lộ ra vẻ buồn bã, dường như không bao giờ có thể vui trở lại được nữa.

Trước mặt họ là một cô gái rất xinh đẹp. Đó chính là tiểu thư của phái Đào Hoa Đảo, tên là Hoàng Linh.

Toàn thân cô lúc này đều là máu, ngay cả mái tóc trắng cũng đã bị nhuốm đỏ, nhìn vô cùng đáng sợ.

Ba giờ trước, Đại Lục Tận Thế đột nhiên xuất quân.

Ban đầu, giữa Đại Lục Tận Thế và Địa Nguyên Đại Lục là biển tử thần. Vùng biển này có lực hút rất lớn, bất kỳ vật gì cũng không thể nổi trên bề mặt. Cho dù là một chiếc lá cũng sẽ lập tức chìm xuống. Chỉ một cao thủ có nội lực vô cùng mạnh mẽ mới có thể sống sót vượt qua vùng biển tử thần này.

Nhưng gần đây, không biết hoàng đế của Đại Lục Tận Thế đã sử dụng loại vật liệu gì, đóng thành rất nhiều thuyền buồm. Điều đáng nói ở đây là, những chiếc thuyền buồm này có thể nổi trên biển tử thần.

Hoàng Linh là tiểu thư của Đào Hoa Đảo. Đào Hoa Đảo là nơi tiếp giáp biển từ thần, vì vậy đây chính là nơi đầu tiên bị phá hủy.

Hoàng Linh đã cố gắng hết sức để trốn thoát, nhanh chóng tìm đến Học viện Ánh Dương nhờ giúp đỡ. Dù sao thì đây cũng là nơi được thành lập bởi sáu môn phái lớn nhất Địa Nguyên Đại Lục.

Trước tình hình hiện tại, vẻ mặt của hiệu trưởng Diệp Vân dường như rất hoảng sợ, chỉ có thể nói: “Cô Hoàng Linh, vậy, 200.000 quân của Đại Lục Tận Thế, bọn họ đã đánh tới đâu rồi?”

“Nếu ước tính của tôi là đúng, thì 200.000 quân của Đại Lục Tận Thế chỉ còn cách thành phố Đại Phong chừng hơn một nghìn cây số nữa thôi.” Hoàng Linh cố gắng nói nhỏ.

Cái gì?

Đột nhiên, cả phòng họp trở nên náo động. Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Một nghìn cây số, như vậy là để bọn họ tới đây không hề mất nhiều thời gian.

Thành phố Đại Phong giống như một cánh cổng nằm ở phía đông Đại Lục Tận Thế. Một khi thành phố này sụp đổ, toàn bộ Đại Lục Tận Thế sẽ phải hứng chịu một thảm họa chưa từng có. Vì vậy, nhất định không thể để họ vượt qua được cánh cổng này.

Trước phản ứng của mọi người, Diệp Vân tuy cũng vô cùng lo lắng nhưng đành đứng lên, cố gắng giữ cả phòng bình tĩnh: “Mọi người đừng hoảng sợ, vừa rồi tôi đã cho người thổi tù và rồi. Không chỉ sáu môn phái lớn, mà rất nhiều những anh hùng khác cũng sẽ nhanh chóng tới đây. Tất cả chúng ta sẽ cùng nhau xông lên, không cho phép bất cứ ai của Đại Lục Tận Thế được đánh chiếm lãnh thổ của chúng ta.”

Nói đến đây, sắc mặt của Diệp Vân liền trở nên nghiêm túc: “Trận chiến này dù sao cũng không thể tránh khỏi. Chúng ta đều là những người sống trong giang hồ, là người học võ, nhất định phải hành động vì an toàn của Địa Nguyên Đại Lục, phải cùng nhau bảo vệ mảnh đất này.”

“Nói hay lắm!”

“Cho dù có hy sinh tính mạng, cũng quyết không để bọn chúng vào.”

“Đúng vậy, đánh giặc đến chết!”

Những tiếng hô vang dội khắp phòng, như tiếng lòng của chủ nghĩa anh hùng tràn đầy giận dữ và phẫn nộ.

...

Một giờ sáng, tại tháp Thiên Hà thuộc thành phố Đại Phong.

Bình thường, không có mấy ai đến nơi này. Lần cuối cùng Nhậm Doanh Doanh đóng giả Lăng Vô Song và làm bẽ mặt sáu môn phái lớn cũng là là ở đây.

Ngay phía sau tháp Thiên Hà có một ngọn núi không rõ tên. Lăng Phong dẫn theo một vài người, mang quan tài tới ngọn núi, tìm cách chôn xuống.

Khi mấy người thả chiếc quan tài xuống, vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc không ngừng của Hứa Giai phát ra từ bên trong. Điều này chứng tỏ cô vẫn còn sống, chưa bị ngạt thở chết.

Nhưng Lăng Phong hoàn toàn không quan tâm đến những điều đó, trực tiếp lấp đất đá lên miệng quan tài. Sau đó, anh ta xuống núi, lái xe trở lại nhà họ Lăng.

Vừa mới xuống xe, còn chưa kịp bước vào nhà, và Lăng Phong và Vũ Thảo đều lập tức sững sờ, phút chốc toàn thân cứng đờ không biết phải làm gì.

Cả hai đều nhìn thấy cách bọn họ không xa, là mười mấy nữ đệ tử của phái Nga Mi cùng Diệu Huyền sư thái.

Bên cạnh Diệu Huyền sư thái còn có một người phụ nữ nhìn rất lạnh lùng, khí chất đoan trang. Tuy nhìn chỉ có vẻ tầm ba mươi tuổi, nhưng có thể thấy cả người toát ra vẻ uy phong lẫm liệt. Đây chính là người đứng đầu môn phái Nga Mi, Hàn Kiều Nguyệt.

Vì Đại Lục Tận Thế đã bắt đầu xuất quân, nên tất cả các môn phái lớn trên giang hồ lúc này đều tiến về thành phố Đại Phong. Phái Nga Mi vẫn luôn ở tại biệt viện nhà họ Lăng, vì vậy sau khi Hàn Kiều Nguyệt tới đây, Diệu Huyền sư thái đưa cô ấy tới đây cũng là một điều rất tự nhiên.

Lúc này, Diệu Huyền sư thái cũng đã nhìn thấy Lăng Phong và Vũ Thảo. Bà tiến lại gần hai người, sau đó cất tiếng hỏi: “Lăng Phong, Vũ Thảo, vì sao hai người về muộn vậy?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!