Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Bên kia. Thành phố Trung Sơn. Gia tộc Âu Dương.

Lúc này là sau giờ tối. Trời còn chưa tối hẳn. Nhưng cả biệt thự của Gia tộc Âu Dương đã được giăng đèn kết hoa vô cùng lung linh.

Nhất là bên trong nội viện, vườn hoa, hành lang, nơi nơi đều là đèn hoa lộng lẫy, trông vô cùng hoành tráng.

Ngày mai Nhưng tiệc sinh nhật của nhị tiểu thư Âu Dương Mỹ Anh, trên mặt mỗi người của Gia tộc Âu Dương đều tràn đầy tươi cười, khẩn trương trang trí biệt thự.

Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một con chim ưng màu trắng khổng lồ, bay tới cực nhanh.

"Oa... Con chim ưng lớn quá."

"Trông đẹp thật. Hả? Ở trên có người..."

"Cậu chủ? Là cậu chủ."

"Cậu chủ đã trở lại."

Nhìn đến Lăng Thành trên lưng tuyết ưng, mọi người ở Gia tộc Âu Dương đều rung động nói không nên lời.

Tuyết ưng đáp xuống trên vườn hoa.

Trong nháy mắt, tuyết ưng trở thành tiêu điểm. Tất cả mọi người tiến tới, tò mò nhìn tuyết ưng, rồi lại không dám tới gần.

Con chim ưng lớn như vậy, nhất định có thể làm bị thương người.

Tuyết ưng nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng là thực vui vẻ. Nó không ngừng vỗ cánh.

"Ha ha. Tốt lắm, tốt lắm. Mày đi chơi đi." Lúc này, Lăng Thành sờ đầu tuyết ưng, cười nói.

Tuyết ưng khẽ kêu một tiếng. Hai cánh nó chuyển động, sau đó liền bay đến giữa không trung. Trong nháy mắt, tuyết ưng liền biến mất ở trên bầu trời.

Thấy một màn như vậy, mọi người xung quanh lại phát ra những tiếng kêu kinh ngạc.

Con chim ưng này không ngờ lại thông minh đến vậy, có thể nghe hiểu tiếng người.

Lăng Thành đi xuyên qua mọi người, đi về hướng đại sảnh. Kết quả mới vừa đi hai bước, Lăng Thành liền vỗ đùi. Chết tiệt, Lăng Thành chỉ lo đến cho đúng giờ, đã quên chuẩn bị quà tặng cho Âu Dương Mỹ Anh.

Ở nhà Âu Dương, Âu Dương Mỹ Anh cũng đối xử với Lăng Thành tốt nhất. Sinh nhật của Âu Dương Mỹ Anh, hơn nữa là lễ trưởng thành mười tám tuổi, sao Lăng Thành có thể không chuẩn bị quà tặng chứ.

Nghĩ vậy, Lăng Thành lấy ra di động, gọi điện thoại cho Đoạn Sơn. Yêu cầu Đoạn Sơn đi chuẩn bị một quà tặng thật long trọng.

Nói chuyện điện thoại xong, vừa lúc Lăng Thành đi đến đại sảnh. Hai thân ảnh xinh đẹp liền xuất hiện.

Đúng là hai chị em Mỹ Anh cùng Gia Linh.

Hai chị em đứng chung một chỗ, thật đúng là mỗi người mỗi vẻ, đẹp không sao tả xiết.

Lúc này Âu Dương Mỹ Anh mặc một cái váy ngắn màu trắng, làm nổi bật lên dáng người xinh đẹp, đường cong rõ ràng. Trên đầu Âu Dương Mỹ Anh còn búi tóc, trông vô cùng đáng yêu, lanh lợi.

Mà Âu Dương Gia Linh mặc một chiếc quần màu đen bó sát người. Dáng người nóng bỏng kia làm cho người khác nhìn qua đã khó mà rời mắt.

"Anh Lăng Thành."

Mỹ Anh vừa mừng vừa kinh ngạc, vui mừng kêu một tiếng, lập tức nhào vào trong lòng Lăng Thành.

Nháy mắt mùi hương thơm ngát tràn đến, làm Lăng Thành không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Cô gái nhỏ này, chỉ một thời gian không gặp mà dáng người đã nảy nở hơn rất nhiều rồi.

Trong lòng cảm khái như vậy, Lăng Thành cười nói: "Mỹ Anh, có nhớ anh không vậy?"

Âu Dương Mỹ Anh liên tục gật đầu: "Có nhớ chứ. Ngày nào cũng thấy nhớ."

Nghe Âu Dương Mỹ Anh nói như thế, Lăng Thành nhịn không được sờ của đầu cô nhóc. Cô em gái nhỏ này vẫn đáng yêu như vậy.

Đúng lúc này, Âu Dương Gia Linh nhíu mày lại, mở miệng nói: "Mỹ Anh, em mau buông ra cho chị."

Em gái thật là… Sao có thể ôm một tên bất tài, vô dụng như Lăng Thành chứ?

Còn tên Lăng Thành này nữa. Quả nhiên không phải là người tốt lành gì. Chẳng lẽ anh ta lớn đến vậy mà cũng không biết chuyện nam nữ thụ thụ bất thân sao? Âu Dương Mỹ Anh cũng đã sắp mười tám tuổi rồi. Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh này thì còn ra thể thống gì nữa.

"Chị, là em vui quá thôi mà." Mỹ Anh thè lưỡi, xoay người cười hì hì, nói: "Anh Lăng Thành, ngày mai là sinh nhật của em. Anh định tặng em cái gì vậy?"

Lăng Thành cười, nhìn Âu Dương Mỹ Anh, nói: "Con nhóc này, vừa thấy anh đã đòi quà là sao hả? Em yên tâm, anh đã chuẩn bị quà cho em rồi. Mai sẽ có người đưa đến đây. Đến lúc đó nhất định em sẽ có một ngạc nhiên.”

"Thật thế ạ?" Âu Dương Mỹ Anh vui vẻ ra mặt, nhịn không được ôm Lăng Thành, hôn một cái: "Anh Lăng Thành đối xử với em thật tốt."

Cảm nhận được cảm giác ấm áp còn vương trên mặt, Lăng Thành rất là xấu hổ, cười cười.

Con nhóc này, thật đúng là vẫn tùy ý như vậy.

"Mỹ Anh." Âu Dương Gia Linh tức giận. Em gái sao lại làm như thế này? Ngày mai đã là sinh nhật mười tám tuổi, cũng sắp thành người trưởng thành. Sao có thể tùy tiện hôn người khác như vậy được? Hơn nữa lại còn là một tên phế vật, vô dụng như Lăng Thành này nữa?

Lăng Thành không phản ứng lại Gia Linh, mà là cười hỏi: "Mỹ Anh, em có nguyện vọng gì muốn thực hiện không? Nói cho anh, trong sinh nhật của em, anh sẽ giúp em thực hiện."

Mỹ Anh thật sự rất đáng yêu. Lúc này Lăng Thành đã coi Âu Dương Mỹ Anh như thể em gái ruột của mình vậy.

Mỹ Anh hoa chân múa tay vui sướng nói: "Em vốn có hai nguyện vọng. Một là hy vọng anh Lăng Thành có thể đến dự sinh nhật của em. Nhưng hiện tại đã thực hiện được rồi. Điều thứ hai Nhưng em muốn gặp tông chủ phái Phái Thiên Môn, Đại hiệp Lăng Vô Song."

Nói xong,Âu Dương Mỹ Anh liền nhìn Lăng Thành với vẻ mặt đầy chờ mong: "Anh Lăng Thành. Anh có thể mời đại hiệp Lăng Vô Song đến không..."

Nghe Âu Dương Mỹ Anh nói vậy, Lăng trong lòng Thành vô cùng vui vẻ. Xem ra nhiều ngày như vậy, mấy người Đoạn Sơn đã phát triển phái Thiên Môn không tồi. Cô em gái nhỏ này có vẻ rất hâm mộ Lăng Vô Song.

"Hửm..."

Nhưng lúc này, Lăng Thành lại rơi vào tình huống khó xử. Nếu em gái muốn gặp Lăng Vô Song vốn là một chuyện dễ dàng. Nhưng Lăng Thành lại không có phân thân thuật. Lăng Thành và Lăng Vô Song, ngày mai không thể đồng thời xuất hiện ở đây.

Lăng Thành suy nghĩ nửa ngày, sau đó mới nói: "Đại hiệp Lăng Vô Song là thần long thấy mặt không thể thấy đuôi. Anh cũng không mời nổi đâu. Nhưng thủ hạ của anh ta Nhưng ông Hanh, ông Cáp, tứ đại chiến thần, mười đại thiên vương. Anh giúp em mời đến được không?"

Nghe Lăng Thành nói như thế, thân thể Âu Dương Mỹ Anh run lên, hưng phấn vô cùng: "Thật vậy ư?"

Mỹ Anh hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng. Cho không mời được Đại hiệp Lăng Vô Song. Nhưng ông Hanh, ông Cáp, tứ đại chiến thần, thập đại thiên vương đồng thời trình diện cũng vô cùng đáng giá rồi. Đám bạn bè của Âu Dương Mỹ Anh nhất định sẽ phải ngưỡng mộ không thôi.

Lăng Thành gật đầu, cười nói: "Anh đã lừa em bao giờ chưa? Lát nữa anh sẽ liên lạc với bọn họ, nói bọn họ đến tham dự sinh nhật của em."

Kết quả ngay tại phía sau, Âu Dương Gia Linh thật sự nhịn không được, cười lạnh nói: "Đúng là nói dối không biết ngượng mồm. Anh nghĩ mấy đại hiệp phái Thiên Môn đều rảnh rỗi lắm à? Anh nghĩ mình mời họ đến được chắc?”

Phái Thiên Môn trừng ác dương thiện rất bận bịu. Các đại hiệp này lại tập trung một chỗ, cùng tới tham gia tiệc sinh nhật của một cô gái? Chuyện này so với chuyện Lăng Vô Song đến còn thấy hoang đường hơn.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!