Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

“Đang băng qua đường lại còn cố tình chạy, bị đâm chết cũng đáng đời lắm.”

Hứa Chinh tức giận chêm thêm vài câu.

Tịnh Lâm nghe thấy những lời cay nghiệt này, trong lòng tuy tức giận nhưng không dám phản bác lại lời nào.

Đối phương chính là em trai của Hứa Vận Hinh. Chỉ cần Hứa Vận Hinh nhấc tay gọi một cú điện thoại, toàn bộ những người có máu mặt và địa vị tại thành phố Đại Phong này chắc chắn sẽ dốc lòng vì cô mà làm mọi thứ.

Tuy rằng người nhà họ Tống đều cảm thấy Hứa Chinh mở miệng vừa ngông cuồng vừa khó nghe nhưng đều lựa chọn im lặng, tránh đắc tội người này.

Lúc này, Tống An Nhiên không thể nào trơ mắt đứng nhìn được nữa, lập tức chất vấn.

“Giai Kỳ đang đi bộ trên lề đường, hơn nữa tín hiệu đèn giao thông lúc đó vẫn đang hiện màu xanh. Còn cậu thì sao? Đã vượt đèn đỏ lại còn lớn lối?”

Gia tộc họ Tống sinh ra hai cô con gái vô cùng xinh đẹp, hầu hết mọi người ở thành phố Đại Phong đều biết tới danh tiếng của họ. Đó chính là Giai Kỳ và Tống An Nhiên.

An Nhiên tính tình từ trước đến nay đều lương thiện thẳng thắn, người khác sợ gây ra chuyện liên lụy tới bản thân nhưng cô thì không. Đụng trúng người khác, không chỉ không nhận lỗi lại còn liên tục biện minh cho bản thân, đây là loại người gì vậy chứ?

Cô vừa dứt lời, một người phụ nữ vội vàng khoát lấy tay cô, khẽ lắc đầu nhỏ giọng.

“An Nhiên, con đừng nói nữa.”

Chị gái của Hứa Chinh, Hứa Vận Hinh là người có mối quan hệ giao thiệp vô cùng rộng rãi, nhà họ Tống bọn họ làm sao có thể so bì? Nếu lỡ lời khiến Hứa Chinh tức giận, hậu quả này quả thật bọn họ không tài nào gánh nổi.

Tống An Nhiên không hề cam lòng, muốn tiếp tục nói chuyện phân rõ phải trái nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn kiềm nén tâm tư chính mình.

Lúc này, Hứa Chinh trắng trợn dùng ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới Tống An Nhiên, nụ cười phảng phất như có như không.

“Cô gái à, cô lớn lên nhìn cũng xinh đẹp lắm đấy. Bất quá tôi phải nói cho cô nghe cái này, tôi đụng trúng người như vậy, vốn dĩ là chuyện hợp tình hợp lý.”

Chị gái ở thành phố Đại Phong này quen biết rất nhiều kẻ tai to mặt lớn, địa vị lại cao.

Loại tai nạn xe hơi nho nhỏ như thế này lập tức có thể được giải quyết dễ dàng, nhà họ Tống càng không cần phải đặt vào mắt.

Lời nói ra thằng thừng như vậy, toàn bộ người nhà họ Tống đều im lặng cúi đầu, một lời cũng chẳng dám thốt ra khỏi miệng.

Đột nhiên vào lúc này, một tiếng quát giận dữ phát ra từ hướng thang máy!

“Rốt cuộc cũng tìm được mày rồi! Mày chính là em của Hứa Vận Hinh, vừa đụng trúng người xong, có đúng không?!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Lăng Thành hai mắt đỏ ngầu bước nhanh về phía trước.

Tiêu Diệu Vân trước sau đều theo sát Lăng Thành, muốn ngăn đối phương làm ra chuyện không thể cứu vãn thế nhưng căn bản cô ngăn không nổi!

“Nếu vợ tao có mệnh hệ gì, tao lập tức giết chết mày!”

Lăng Thành lúc này tựa như thú hoang phát điên, trực tiếp vọt đến trước mặt đối phương, giáng xuống một bạt tai đầy thô bạo và không hề khoang nhượng chút nào.

Bốp!

Cái tát vừa dứt, Hứa Chinh đau đớn gào lên, cả người trực tiếp văng ra ngoài! Đối phương bị văng hơn khoảng mười mét, cả người đập mạnh vào quầy lễ tân của trạm xá, sau đó loạng choạng ngã xuống.

Phốc.

Thời điểm cả người đổ ập xuống nền đất, Hứa Chinh lập tức nôn ra máu!

Vài y tá đứng xanh quanh thấy được toàn cảnh mọi thứ đang diễn ra, sợ hãi trốn đi mất.

Cùng lúc đó, không ít người trong hành lang đều tò mò ngó qua, bộ dạng nhiều chuyện, muốn xem thử đang có thứ hay ho gì diễn ra.

“Thằng khốn! Mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi!”

Hứa Chinh chùi đi vết máu đỏ tươi ngay bên khóe miệng, lồm cồm bò dậy, ánh mắt đầy oán độc nhìn về phía Lăng Thành.

Chỉ có điều, chưa kịp để Hứa Chinh làm ra động tác nào khác, Lăng Thành đã sải bước đến ngay trước mặt đối phương, nắm lấy cổ áo Hứa Chinh, liên tục giáng xuống từng cú tát, không hề ngơi nghỉ!

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh trong khu vực hành lang bệnh viện, toàn bộ đều trở nên im bặt khi chứng kiến cảnh tượng này!

Tất cả mọi người có mặt tại đây đều sợ hãi đến mất cả hồn vía!

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết thời điểm Lăng Thành dừng tay, mặt mũi Hứa Chinh đã sưng lên hệt như đầu heo, thậm chí đến răng cửa cũng rơi ra ngoài.

Trên đường đến đây, vốn dĩ tâm trạng Lăng Thành đã nóng nảy không yên, tràn ngập phẫn nộ.

Kết quả vừa đặt chân tới bệnh viện liền nghe thấy giọng nói Hứa Chinh đầy ngạo mạn khinh thường, sự tức giận của Lăng Thành ngay lập tức như lửa bén phải rơm, hoàn toàn không thể nào nhịn thêm được nữa!

“Tốt nhất mày nên cầu nguyện cho vợ tao bình yên vượt qua mọi chuyện. Nếu như tao nhận được kết quả xấu nhất, lúc đó, tao chắc chắn sẽ đánh mày thành tàn phế.”

Lăng Thành âm trầm nhìn Hứa Chinh, giọng nói ngập tràn lạnh lẽo.

Vừa dứt câu, một luồng khi tức kinh khủng từ trong cơ thể Lăng Thành đột ngột phát ra.

Không khí xung quanh phảng phất như đều bị bóp nghẹt cả lại!

Xì xì!

Thật đúng là quá đáng sợ mà!

Hứa Chinh không khỏi rùng mình sợ hãi. Nhưng nhớ đến bản thân còn chỗ dựa vững chắc là chị gái, trong lòng hắn dường như khôi phục lại mấy phần tự tin. Hắn chỉ tay vào Lăng Thành hét lớn.

“Được, được lắm, mày chờ đó cho tao!”

Vừa nói vừa lùi bước, chẳng mấy chốc Hứa Chinh đã xoay người chạy bỏ chạy vào trong thang máy.

Thang máy lên tới lầu một, hắn vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Vận Hinh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Vừa nhận được tín hiệu từ đầu dây bên kia, Hứa Chinh lập tức oan ức kêu lên vài tiếng, than khóc kể lể.

“Chị ơi…Em vừa bị người đánh ở thành phố Đại Phong. Chuyện này, chị phải giúp em xả giận mới được.”

Đường dây giao thiệp của Hứa Vận Hinh trải dài từ Nam ra Bắc, nhiều năm như vậy bất luận hai chị em cô đi tới nơi nào cũng đều được tiếp đón chu đáo, đối xử khách khí. Đột nhiên sao lại bị đánh như vậy?

Về phía Hứa Vận Hinh, cô đang hoàn tất phần thu âm cho một đêm hội ca nhạc và đảm nhiệm cả công việc quản trò xuyên suốt chương trình. Thời điểm nhận được cuộc gọi từ Hứa Chinh là lúc cô đang thay quần áo, nghe hắn nói xong, đuôi mày cô liền cau lại.

“Hứa Chinh, không phải là em lại gây sự với người khác nữa rồi chứ?”

Cô quá hiểu rõ đứa em trai này. Tính tình hung hăng càn quấy, thường xuyên kiếm chuyện bắt nạt người khác, từ trước đến nay chính mình không biết đã thu xếp biết bao nhiêu cục diện hỗn loạn mà đối phương làm ra.

Hứa Chinh vội vàng kêu lên.

“Chị ơi, chuyện lần này không thể trách em được. Em vô tình tông trúng một cô gái họ Tống ở thành phố Đại Phong. Kết quả là đám người nhọ họ Tống chưa kịp phân phải trái liền lao đến đánh em, đặc biệt trong đó có một tên vô cùng ngông cuồng, giống như phát điên vậy, còn đòi giết em…”

Nghe em trai nói vậy, thanh âm Hứa Vận Hinh dường như chậm hẳn lại, nhẹ giọng hỏi.

“Những lời em kể đều là thật?”

Hứa Chinh nghe vậy, lập tức nói càng nhanh.

“Chị, chuyện này em lừa chị làm cái gì. Nếu không tin em có thể gọi video cho chị ngay bây giờ, cho chị xem em đã bị đánh ra tới cái hình thù gì...”

Hứa Vận Hinh dỗ dành Hứa Chinh, nói vài câu an ủi. Cô thoáng nhíu mày suy tư, sau cùng đưa ra quyết định.

“Được rồi, chị biết rồi, đừng khóc lóc nữa, chẳng ra thể thống gì cả. Thế này đi, chút nữa chị sẽ gọi cho một người bạn của chị đang ở tại thành phố Đại Phong. Đối phương là người có địa vị rất cao, ai nhìn thấy cũng đề phải nể mặt vài ba phần. Trước tiên cứ để bạn chị đến đón em đã, còn chị sẽ tới sau.”

Dặn dò xong, cô lập tức ngắt máy.

Mặt khác, ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu.

Chân trước Hứa Chinh vừa mới rời đi, chân sau người nhà họ Tống sau khi thở phào nhẹ nhõm liền quay sang chỉ trích Lăng Thành.

“Lăng Thành, cậu bị điên rồi à, không dưng lại đánh hắn làm gì?”

“Đúng đó, cậu có biết hắn là ai không hả?”

“Đúng là rác rưởi, chẳng những không giúp được gì mà còn đem tới phiền phức cho nhà họ Tống chúng ta nữa.”

Tuy rằng người nhà họ Tống đều cho rằng Hứa Chinh xứng đáng bị đánh, nhưng đối việc Lăng Thành vừa nãy ra tay chẳng phân nặng nhẹ, bọn họ hoàn toàn không tán đồng chút nào. Thay vào đó, chỉ có thể âm thầm biểu lộ sự chán ghét.

Đúng lúc này, Tịnh Lâm đột ngột đứng phắt dậy, đôi mắt hoe đỏ, quay về phía Lăng Thành quát lớn.

“Đồ khốn khiếp, cậu còn có mặt mũi xuất hiện ở đây sao? Cút đi, mau cút đi cho tôi!”

Trạng thái của Tịnh Lâm bấy giờ vô cùng kích động, nhìn sang người nhà họ Lưu, trực tiếp tố giác Lăng Thành.

“Cái tên khốn khiếp này, lừa gạt Giai Kỳ, ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác. Bây giờ còn không biết xấu hổ mà vác mặt tới đây!”

Nói đến đây, Tịnh Lâm thẳng tay chỉ vào mặt Tiêu Diệu Vân mắng loạn cả lên.

“Chính là con hồ ly tinh này.”

Ầm.

Chỉ trong vòng vài giây, người nhà họ Tống đều bị loại tin tức này dọa cho chấn động, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Diệu Vân lộ ra sự ngạc nhiên xen lẫn khinh thường.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!