Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Ngay tại lúc này, đã nhìn thấy cách đó không xa, mấy người ngư dân đi tới. Những ngư dân này vốn là vây xem náo nhiệt, nhưng lúc này quả thực không nhịn được, nhỏ giọng nhắc nhở bọn học sinh: "Mấy đứa, mấy đứa mau đưa tiền đi. Cho mấy trăm triệu coi như mua bình an. Bọn họ là người của Sa Hải đường, mấy đứa không chọc nổi bọn họ đâu. Nếu không trả tiền, hôm nay mấy đứa phiền phức lớn rồi."

Lời vừa nói xong, mấy cư dân địa phương khác, cũng đều rối rít gật đầu, sắc mặt mang kiêng kỵ.

Sa Hải đường, là một môn phái giang hồ. Từ thời phong kiến, đã chiếm cứ ở chỗ này. Phát triển tới hôm nay, thế lực của Sa Hải đường không thể coi thường! anh em Sa Hải, ở chu vi trăm dặm vùng biển, hoành hành bá đạo!

Cái trò giải trí lái ca nô máy, chính là việc làm ăn của Sa Hải đường. Bất kể ai tới chơi ca nô máy đều bị lừa bịp một khoản tiền.

Du khách không biết Sa Hải đường, nhưng ngư dân cư ngụ ở vùng phụ cận gần đây, quá hiểu Sa Hải đường! 

Sa Hải đường này ỷ vào người đông thế mạnh, chiếm đoạt rất nhiều hải sản. Phàm là ngư dân ra biển đánh cá đều phải biết điều nộp lên cho bọn họ một ít. Nếu không chuyện ra biển nghĩ cũng đừng nghĩ. Kiêu căng phách lối mười phần, người địa phương đều là giận mà không dám nói gì!

Ngay mới vừa rồi, cư dân vùng phụ cận, thấy những học sinh này không muốn đưa tiền, nhanh đi khuyên bảo. Nếu là đám nhóc này, chọc giận đám người Tóc vàng này, vậy thì không xong rồi!

Sa Hải đường?

Nghe được lời ngư dân, Doãn Minh cùng đông đảo học sinh chung quanh, tất cả đều ngẩn ra. Ai nấy trong lòng dấy lên bất an.

Vốn tưởng rằng những người Tóc vàng này, bất quá là kẻ ác nơi này mà thôi.

Hóa ra, bọn họ cũng là người trong giang hồ. Thảo nào phất tay một cái đã gọi được đến hơn bảy mươi người. Nhìn dáng dấp không dễ chọc đâu.

Nhậm Doanh Doanh đứng ở một bên, đôi mày thanh tú nhíu chặt, kiên quyết mở miệng nói: " Sa Hải đường cái gì, chúng tôi là học sinh học viện Ánh Dương. Tiền này các người là đang lừa người, sao phải đưa cho các người chứ?”

Tóc vàng cười mãi không dứt, dao trong tay, gác chặt khít ở trên cổ Doãn Minh.

Lúc này Doãn Minh, cơ hồ là khóc không ra nước mắt, run rẩy mở miệng nói: "hay là..hay là chúng ta cứ trả tiền đi."

Mẹ nó, anh ta cũng không muốn mất mặt ở trước mặt nữ thần. Nhưng là, dao này là kề trên cổ anh ta nếu mà chọc giận Tóc vàng này thì đầu mình coi như dọn nhà đi chỗ khác chơi rồi. Tuy nói mặt mũi quan trọng, nhưng tính mạng cũng quan trọng không kém! Trong lúc lời qua tiếng lại, tranh cãi phân bua Doãn Minh cơ hồ gấp đến sắp phát khóc rồi.

Thấy hắn như vậy, Nhậm Doanh Doanh trong lòng có chút không vui: "Doãn Minh, anh mạnh mẽ lên chút được không? Bọn họ đây rõ ràng là vô lý, vải thưa che mắt thánh, không tôn trọng pháp luật, tôi cũng không tin không có thiên lý."

"Ha ha… Thiên lý?"

Bấy giờ, Tóc vàng cười lạnh: "Người đẹp, nói cho cô em biết, ở nơi này bãi Kim Sa này, Sa Hải đường chúng tôi chính là thiên lý!"

Nói xong, trên mặt hắn hiện nét hung tàn, ánh mắt cũng bắt đầu không chút kiêng kỵ, quan sát ở trên người Nhậm Doanh Doanh, tiếp tục nói: "Ông đây vẫn là câu nói kia, nếu vị người đẹp này không đồng ý đưa tiền, vậy thì chơi với anh em chúng tôi qua một đêm. Hai trăm triệu chứ mấy, anh em tôi cũng không cần."

Nói dứt câu, Tóc vàng cười hì hì đưa tay chụp lấy Nhậm Doanh Doanh. Người đẹp  này thật là càng nhìn càng làm cho lòng người dao động mà.

Chát!

Liền trong chớp mắt này, Doanh Doanh thấy tay bẩn của Tóc vàng, hướng mình chộp tới, lúc ấy cũng không nhịn được nữa, hung hăng một cái tát, trực tiếp đánh vào mặt tên đó!

Một tát này, Nhậm Doanh Doanh cơ hồ dụng hết toàn lực, liền nghe được Tóc vàng rên lên một tiếng, cả người bị tát bay, ước chừng bay mười mấy thước xa, mới nặng nề té xuống đất!

"Hộc!"

Tóc vàng bị đánh đau điếng, đồng thời rơi xuống đất, há mồm nôn một búng máu.

"Mấy kẻ suy đồi bại họa các người thật là tự tìm cái chết!" Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng nhìn Tóc vàng, trong nháy mắt nói chuyện, một cổ cường đại khí tức tràn ngập, từ trên người Nhậm Doanh Doanh mà tràn ra!

"Võ tướng bậc năm?!"

Cảm nhận được thực lực của Nhậm Doanh Doanh, tất cả mọi người tại chỗ cũng bối rối. Lại là thực lực hàng Võ tướng cấp năm, kém một bước chính là Vũ Hầu rồi! 

Lúc này, học sinh hai lớp, cũng vô cùng kinh ngạc. Lại nói, Nhậm Doanh Doanh chuyển tới học viện Ánh Dương không mấy ngày, bình thường cho người ta cảm giác, rất nhiệt tình hào phóng, rất ít thấy cô biểu hiện thực lực.

Không nghĩ tới, thực lực của cô lại như vậy mạnh!

"Hộc!"

Trong nháy mắt mọi người ở đây ngẩn ra, Tóc vàng lần nữa nôn một búng máu, đứng lên chỉ Nhậm Doanh Doanh quát to: "Lên, xông lên! Bắt con ả này lại cho tao! Tối nay tao phải thưởng thức nó. Bắt cho tao, bắt!"

Nói xong, bảy tám chục tên cường tráng chung quanh kia, trực tiếp hướng Nhậm Doanh Doanh vọt tới!

Nhậm Doanh Doanh mặt đẹp sương lạnh, không hoảng hốt chút nào, tay xoay một cái, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, trực tiếp nghênh đón!

Vụt vụt!

Một giây kế tiếp, chỉ thấy Nhậm Doanh Doanh thân pháp linh động, thanh kiếm trong tay, lại là giống như linh xà vậy, chỉ là đối mặt một lần thì có đến hai tên cường tráng vạm vỡ kêu thảm ngã xuống.

Dù vậy, tình cảnh của Nhậm Doanh Doanh, vẫn rất nguy hiểm. Dẫu sao cô có lợi hại hơn nữa, cũng không phải đối thủ của hơn bảy mươi người!

Thấy một màn này, Lê Hoàng Tú Anh trên mặt tuyệt mỹ, tràn đầy nóng nảy, dậm chân, quay đầu nói bạn học hai lớp: "Các ngươi còn ngớ ra làm gì, còn không dám động thủ sao! Mau giúp Doanh Doanh đi!"

Nói xong một câu này, Lê Hoàng Tú Anh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể mềm mại nhảy một cái, cũng gia nhập chiến đấu.

"Mẹ nó, liều mạng cùng bọn họ!"

Trong chớp nhoáng này, nam sinh hai lớp mới phản ứng được, vội vã kêu to xông lên, trong nháy mắt liền cùng Tóc vàng mọi người hỗn chiến với nhau! Bọn họ vốn là không dám động tay, nhưng bây giờ đã không có cách nào rồi. Hai vị nữ thần cũng xông lên, bọn họ là nam sinh, nếu còn núp ở phía sau, vậy thì có điểm quá yếu đuối không được rồi.

Nhắc tới, hai lớp cộng lại, cũng hơn tám mươi người, so với số người Tóc vàng bọn họ không sai biệt lắm.

Hơn nữa học sinh hai lớp khoảng thời gian này ở học viện Ánh Dương, cũng học được một ít thứ, thực lực đều không yếu. Nhất là bây giờ vì bảo vệ hai nữ thần, các nam sinh có thể nói là khí thế bừng bừng, từng người mặt đỏ như gấc đánh hăng vô cùng.

"A!"

Toàn bộ bãi biển là một mảnh hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên!

Đoàng đoàng đoàng.

Hai bên đều có tổn thất, đám người Tóc vàng kia, có hơn hai mươi người bị đánh đến không đứng dậy nổi.

Học viện Ánh Dương bên này, cũng có mấy nam sinh, bị chém hai cái, nhưng đều là bị thương ngoài da, không nguy hiểm tính mạng.

Có điều xét tổng thể, vẫn là học viện Ánh Dương cao hơn một bậc.

Trong hỗn chiến, Nhậm Doanh Doanh tìm đúng cơ hội, đến gần đến bên người Tóc vàng, nhấc hai bàn tay lên. Hai bàn tay này, thiếu chút nữa đánh cho Tóc vàng ngất đi, thân thể bay ra ngoài mấy thước, khóe miệng tất cả đều là máu.

"Bà mẹ nó, rút! Rút! Rút!"

Thấy tình huống không ổn, Tóc vàng vô cùng tức giận, kêu lớn một tiếng, gọi đồng bạn rút lui. Chạy ra ngoài rất xa, còn không quên quay đầu chỉ đám học sinh này: "Đám chết tiệt chúng mày, con mẹ nó đừng hòng đi. Hôm nay chúng mày xong đời rồi, chờ đấy cho tao."

Nói xong, nhất thời khiến đám người Doãn Minh cười to đùa cợt.

"Ha ha, còn dọa nữa."

"Có bản lĩnh chúng mày quay trở lại đây coi."

Trận chiến này toàn thắng, những người Doãn Minh này cũng hưng phấn không thôi.

Vốn tưởng rằng đám người Tóc vàng này rất khó chọc vào, nào biết, đều là bên ngoài mạnh bên trong yếu đâu!

Lúc này, Nhậm Doanh Doanh cũng tươi cười, hưng phấn nói: "Tốt lắm tốt lắm, đừng sợ đám côn đồ lưu manh này. Mới vừa rồi đánh một trận đói lã rồi, chúng ta đi ăn đi.”

Lúc tới, mọi người chuẩn bị không ít thức ăn.

Nghe được lời cô, mọi người lập tức nhóm lấy một đống lửa, hứng thú bừng bừng vây chung một chỗ nướng thịt.

Lúc này, vừa nướng thịt, vừa ôn chuyện mới vừa rồi, đều buông lỏng cảnh giác.

Hách Quang xoay xoay thân, chưa thỏa mãn cười nói: "Ha ha. . . Mới vừa rồi kia đánh một trận. Đánh thật là sướng tay đó."

Hách Quang dứt câu, Doãn Minh cười gật đầu, nhìn Nhậm Doanh Doanh nói: "Hôm nay Doanh Doanh thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, mới vừa rồi kia thật đúng là “không thua kém đấng mày râu nào” hết. Có điều, tôi cũng không kém, ha ha, mới vừa rồi tôi đánh được đâu đấy năm người."

“Doanh Doanh, mới vừa rồi thể hiện của tôi cũng không tệ lắm phải không? Tôi đạp ngã hết mấy tên!"

"Tôi cũng vậy mà. Nhấc đá đập choáng váng hai người."

Những nam sinh này vây ở bên người Nhậm Doanh Doanh, mỗi người thay phiên nhau nói, khoe khoang thần dũng mới vừa rồi.

Nhậm Doanh Doanh nhàn nhạt cười một tiếng, hướng về phía mọi người gật đầu nói: "Mới vừa rồi mọi người biểu hiện đều rất dũng cảm, tôi đều thấy được, các cậu rất lợi hại."

Nghe nói như vậy, tất cả mọi người Doãn Minh đều vô cùng vui vẻ. Có thể được nữ thần tán dương, coi như bị thương cũng đáng.

"Đúng rồi, mới vừa rồi lúc chúng ta đánh nhau, lớp mười bảy có người họ Lăng chỉ đứng bên cạnh mà nhìn, không động thủ chút nào. Chậc chậc…" Lúc này, không biết ai nói một câu.

Chỉ một thoáng, tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung lại ở trên người Lăng Thành, trong mắt tràn đầy khinh miệt cùng giễu cợt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!