Lọc Truyện

Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới - Lâm Hiên (FULL)

Tuyền Châu giơ tay nhỏ lên: "Ta cảm thấy, kiếm đạo rất đơn giản, dùng phương pháp hữu hiệu nhất để khắc địch chế thắng chính là lựa chọn tốt nhất!"

Nàng vừa nói xong, Tuyền Hi cũng giơ tay nhỏ lên: “Cha, ta cảm thấy muốn xuất kiếm như thế nào thì phải xem ý nghĩ của người cầm kiếm, hư hư thật thật, khiến cho người ta nhìn không thấu mới là tốt nhất!"

"Còn nữa, uy lực của kiếm nằm ở chỗ hậu tích bạc phát không cần phải nhiều mà là phải tỉnh thông!” Tuyền Hàm vội vàng nói bổ sung.

Tuyền Ấu giơ hai tay lên nhảy dựng lên: "Ta cũng muốn nói! Lúc xuất kiếm có thể điên cuồng, nhưng tiếp theo phải làm như thế nào thì nhất định phải tỉnh táo!"

Nghe được chúng nữ nhỉ nói như thế, Lâm Hiên trong lòng cảm thấy yên tâm: “Các bảo bối, các ngươi đều tổng kết rất tốt!"

Có các con gái thông minh lanh lợi như thế, Lâm Hiên cảm thấy người làm cha như mình rất là thành tựu.

Mà nhìn thấy Lâm Hiên dùng phương thức như thế giáo dục chúng nữ nhi, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều âm thầm tán thưởng không thôi.

Đế phu tự thân dạy dỗ, có thể nói là hoàn mỹ thuyết minh phải là một người cha như thế nào!

"Tiếp theo, mặc dù Lâm Hiên nói, mấy người Tuyền Châu chỉ là đến tỷ thí, có thể không chiếm dụng danh ngạch. Nhưng mấy người Triệu Vũ Kiệt và Vu Vũ Thượng cũng không có lòng tỷ thí, thiếu niên kiếm đạo đại hội này kết thúc qua loa như thế.

Ra khỏi quảng trường diễn võ Thiên Kiếm Sơn.

Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái chia tay với Mộ Ấu Khanh.

Trước khi trở về Thủy Tỉnh Cung, hẳn còn phải quyết một tai họa ngầm của Bắc Huyền Thiên.

Thiên Hạt tộc!

...

Trung Kinh Sơn Mạch.

Rặng núi này phạm vi ba trăm vạn dặm, nhiều đại thụ che trời, nhiều kỳ thạch hiểm thủy, địa hình vô cũng phức tạp. Trong dãy rừng rậm cổ xưa và quanh bên ngoài dãy núi, một chỉ đội ngũ mấy ngàn người đang nhanh chóng đi vào bên trong rừng rậm. 

Nếu nhìn kỹ lại thì có thể nhìn thấy bọn họ đại khái chia làm năm sáu môn phái.

Ba người dẫn đầu chính là tông chủ Cự Kiếm Môn Lâm Thông, tông chủ Diệu Huyền Tông Vương Văn Dương, tông chủ Bát Quái Tông Phương Thánh Nguyên.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua rừng rậm xanh um tươi tốt trước mặt và hoàn cảnh hiếm trở đó.

Lâm Thông lên tiếng nói: "Trung Kinh Sơn Mạch địa hình phức tạp nhiều nguy hiểm, hôm nay thấy quả là thế!"

Vương Văn Dương thở dài một hơi: "Cho dù có phức tạp nguy hiểm như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải đi vào để tìm đệ tử của mình ra”

Phương Thánh Nguyên mặt một bộ bát quái bào xám trắng, nghe vậy nở một nụ cười quỷ dị, gật đầu nói: 'Không sai, bí cảnh lần này, mỗi tông môn chúng ta đều có hơn ngàn đệ tử mất tích.

"Nếu như không thể tìm được bọn họ thì đúng là khiến cho người ta ăn ngủ không yên!"

..............................

Nghe Phương Thánh Nguyên Nói như vậy tất cả mọi người ở đây đều gật đầu đồng ý.

Mấy đại tông môn bọn họ, mỗi một cái đều có hơn ngàn đệ tử biến mất trong rặng núi này. Nếu không tràn ra được dấu vết để lại chẳng những có có thể làm nguy hại tới danh dự của bản thân mà còn sẽ ảnh hưởng đến những đệ tử khác lịch luyện sau này. Dù sao bên trong dãy núi này thường xuyên xuất hiện các loại bí cảnh. Đối với tông môn trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh đây, Trung Kinh Sơn Mạch không khác gì là một khu vực vàng để rèn luyện đệ tử.

Cho nên tìm được đệ tử đã mất tích là chuyện bất buộc phải làm!

Cho dù tất cả bọn họ đều đã chết thì cũng phải chết phải thấy xác!

Trùng hợp hơn là bí cảnh lần này là tất cả đệ tử của mấy đại tông môn đều tham dự vào trong đó.

Cũng chính vì thế cho nên chưởng môn của mấy đại tông môn Lâm Thông, Vương Văn Dương và Phương Thánh Nguyên ăn nhịp với nhau. Tự mình dẫn theo đệ tử tỉnh anh của bản môn hợp lực đi vào Trung Kinh Sơn Mạch điều tra.

Như thế.

Sau khi đi bộ hơn trăm dặm, rốt cục bọn họ chân chính tiến vào Trung Kinh Sơn Mạch. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, giờ phút này ở trước mặt bọn họ chính là một ngọn núi cao mấy chục vạn trượng. Hai bên dưới núi Không còn con đường nào khác để đi.

Vương Văn Dương ngắm nhìn bốn phía sau đó lên tiếng nói ra: "Không hổ là Trung Kinh Sơn Mạch, chỉ với lối vào dãy núi thì đã là một chỗ có địa hình vô cùng hiểm yếu.

"Nơi đây chính là địa hình hổ khẩu cực kì hiểm ác, một khi rơi vào trong đó nếu như 2 bên xuất hiện kẻ địch thì sẽ bị đón phương kiềm chế”

Bọn người Lâm Thông đều yên lặng gật đầu.

Vương Văn Dương Diệu Huyền Tông chính là tông môn tinh thông kỳ môn độn giáp. Sự hiểu biết của hẳn về địa hình phong thủy đương nhiên không  phải là bình thường.

“Nói hay lắm." Phương Thánh Nguyên mỉm cười: "Vương Tông chủ không hổ là cao thủ trận pháp, nhìn một chút là có thể nhìn thấu được sự khác biệt ở chỗ. này”

Vương Văn Dương lắc đầu cười nói: "Tại hạ thực lực so với Phương tông chủ thì vẫn kém hơn một chút, người quá khen rồi! 

Phương Thánh Nguyên dẫn đầu Bát Quái Tông, sáng lập sớm hơn Diệu Huyền Tông tám ngàn năm. Vẽ phần Phương Thánh Nguyên, hắn chẳng những đạt ra tu vi Thần Phách Cảnh đỉnh phong, còn là một trận pháp tông sư danh phù kỳ thực. Tương truyền hẳn có thể tiện tay thành trận. Trong nháy mắt vung lên có thể bố trí một cái trận pháp phạm vi mười dặm.

Cho nên, ở trước mặt hẳn, Vương Văn Dương hoàn toàn không dám có bất kỳ ngạo mạn.

Phương Thánh Nguyên sau khi nghe xong cười ha ha: "Người sang có tự mình hiểu lấy, đã như vậy, ta cũng không nhiều lời, đưa các ngươi quy thiên đi!"

Hắn vận chuyển chân nguyên, tiện tay vung lên Hai bên ngọn núi hồng quang lóe lên, đồng thời kích xạ ra một đạo hồng quang sáng tỏ.

Hô!

Một cái trận pháp hình tròn to lớn chiếm diện tích mười dặm hình thành trong nháy mắt.

Hai đầu trận pháp vừa vặn nối liền với ngọn núi hai bên.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Phương tông chủ, ngươi làm như vậy là có ý gì?" 

Đám người Lâm Thông, Vương Văn Dương thất kinh.

Không chờ bọn họ lấy lại tính thần, Phương Thánh Nguyên đã dẫn theo môn hạ đệ tử bay ra bên ngoài trận pháp. 

Chương 185. Chúa cứu thế đến!

"Ha ha ha, các ngươi tốt xấu gì cũng là nhất đại tông chủ, không ngờ được là lại sơ sảy như thế!"

"Lão phu ở đây, các ngươi nhìn thấy địa hình hổ khẩu mà còn không nhanh chóng rời khỏi đây, ngược lại còn ở chỗ này cao đàm khoát luận.

"Há không phải là tự mình muốn chết? !"

Phương Thánh Nguyên vẻ mặt dương dương đắc ý. Mà trong lúc kháng nói chuyện trận pháp to lớn đã liệt hỏa sáng rực. Vô số ánh lửa đỏ tươi lơ lửng trong không khí, giống như một thanh lợi kiếm bằng lửa đỏ.

Thấy thế, Lâm Thông vừa sợ vừa giận: "Phương Thánh Nguyên, rốt cuộc ngươi có ý gì?"

Phương Thánh Nguyên cười lạnh một tiếng: "Ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, tất cả đệ tử mất tích trong tông môn của các ngươi đều là bị đệ tử của ta làm hại.”

“Mà ta dẫn các ngươi tới nơi này chính là vì muốn lấy được mảnh vỡ Cửu Kiếp Kiếm của các ngươi!”

Dứt lời, đám đệ tử đang đứng sau lưng hắn đều cười lên đắc ý.

"Không ngờ được là những đệ tử tông môn các ngươi lại ngu dốt như thế chỉ với dăm ba câu thì đã lừa gạt được bọn họ đi vào bên trong tử lội”

"Theo ta thấy, tông môn các ngươi khí số cũng. chấm dứt!"

“Về sau giới võ đạo Vân Dã Quốc, Đại Hoa Quốc và Lâm Lợi Quốc sẽ do Bát Quái Tông chúng ta vi tôn!” đám đệ tử này rất tự tin là một khi bị vây ở bên trong sát trận của sư tôn Phương Thánh Nguyên, mấy người Lâm Thông chỉ có một con đường chết. Mà mấy đại tông môn đã không còn tông chủ nữa thì có thể nói là quả hồng mềm đối với Bát Quái Tông, có thể chiếm đoạt được một cách dễ dàng!

“Thì ra là thế!"

Sau khi bọn người Lâm Thông và Vương Văn Dương nghe xong, hận đến nghiến rằng nghiến lợi. Lần này phải nói là rất trùng hợp, đệ tử của bọn họ và đệ tử Bát Quái Tông cùng tiến vào bí cảnh. Nếu không phải như thế, bọn họ cũng sẽ không bị xảo ngôn xảo ngữ của Phương Thánh Nguyên lừa gạt đến nơi hiểm ác này, bị trận pháp của hắn mai phục.

Về phần mảnh vỡ Cửu Kiếp Kiếm.

Hết thảy có bốn mảnh.

Trên tay Lâm Thông, Vương Văn Dương và các đại tông chủ đều có một mảnh. Một khi tập hợp đủ bốn mảnh, có thể dung luyện ra Cửu Kiếp Kiếm cấp Linh Bảo.

Mà Cửu Kiếp Kiếm, tục truyền là ba mươi vạn năm trước do đại năng Đại Thánh Cảnh ba mươi vạn năm trước, trải qua Cửu Cửu Thiên Kiếp rèn luyện ra. Kiếm này thân kiếm khắc ấn Cửu Cửu Thiên Kiếp Lôi Ấn, có thể thôi phát ra thiên kiếp lôi lực kinh khủng, uy lực phi phàm.

Lúc đầu, mấy người Lâm Thông do cơ duyên xảo hợp lấy được mảnh vỡ của Cửu Kiếp Kiếm. Bọn họ vẫn luôn khiêm tốn chưa từng lộ ra ngoài. Không ngờ được là trên đời này không có tường nào mà gió không thổi qua được, lại bị Phương Thánh Nguyên biết.

"Hôm nay bên trong bí cảnh chỉ có một mảnh vỡ Cửu Kiếp Kiếm”

"Cũng may các đệ tử của ta thông minh hiếu thuận, đã nghĩ cách lấy được mảnh vỡ này.”

"Bây giờ, các ngươi đều bị ta vây khốn, chỉ có giao mảnh vỡ Cửu Kiếp Kiếm ra mới có thể sống sót!"

Phương Thánh Nguyên vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay. 

Mấy người Lâm Thông và Vương Văn Dương sau khi nghe xong đều nghiến răng nghiến lợi. Hóa ra bên trong bí cảnh hôm nay lại xuất hiện mảnh vỡ Cửu Kiếp Kiếm.

Như vậy cũng khó trách Phương Thánh Nguyên và các đệ tử của hắn lại động ta niệm như thế, hại mấy đại tông môn bọn họ.

"Muốn chúng ta giao mảnh vỡ Cửu Kiếp Kiếm cho ngươi, ngươi nằm mơ!" Lâm Thông mắt đỏ bừng, trợn mắt nhìn.

"Không sai, mảnh vỡ này ngươi sẽ mãi mãi không lấy được, cho dù phải phá hủy nó thì ta cũng sẽ không đưa nó cho ngươi!" Vương Văn Dương hận không thể nuốt Phương Thánh Nguyên.

Phương Thánh Nguyên vẻ mặt phách lối nói ra: Không cho cũng được, ta giết các ngươi trước, lại đi tiêu diệt tất cả tông môn các ngươi!”

Hắn búng ngón tay một cái, toàn bộ sát trận điên cuồng vận chuyển. Trong lúc nhất thời, ức vạn đạo hỏa kiếm gào thét mà ra, long du phượng múa, hình thành sát cơ vô cùng kinh khủng trong không gian.

“Văn Dương, ngươi nhanh phá trận này!"

Lâm Thông gào thét một tiếng, ký thác tất cả hi vọng vào Vương Văn Dương.

Vương Văn Dương khế cần môi, vội vàng sử xuất tuyệt học suốt đời, xuất ra Khai Nguyên La Bàn, muốn mạnh mẽ phá trận. Đáng tiếc, trận pháp tạo nghệ của hắn kém hơn so với Phương Thánh Nguyên quá nhiều. Cho dù dùng hết tất cả vốn liếng cũng không thể làm gì.

"Hừ, ta xem các ngươi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ a!"

Phương Thánh Nguyên dữ tợn cười một tiếng: "Nếu đã như vậy, lão phu ta đi giết tất cả đệ tử tông môn các ngươi!"

Nói xong, hắn muốn dẫn theo các đệ tử rời đi.

"Chờ một chút!

Lâm Thông kinh hô một tiếng, vội vàng gọi Phương Thánh Nguyên lại: "Chỉ cần cho ngươi mảnh vỡ, ngươi sẽ thả chúng ta đúng không?"

"Đương nhiên!" Phương Thánh Nguyên sắc mặt đỡ hơn một chút.

Vương Văn Dương nhắc nhở Lâm Thông: "Cho dù cho hắn, ta cảm thấy hẳn cũng chưa chắc thả chúng ta." 

Lâm Thông cắn răng nói: 'Bây giờ chúng ta còn có lựa chọn nào khác hay sao?”

Nghe vậy, bọn người Vương Văn Dương đều lặng lẽ một hồi.Sau khi suy nghĩ một hồi, bọn họ đành phải đem mảnh vỡ trong tay mình ra.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!