Lọc Truyện

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 737: NGOẠI TRUYỆN 27: ĐƯA RA YÊU CẦU LỚN

Nguyên nhân bởi vì Ôn Yến là môn chủ của Phi Long Môn, Phi Long Môn có rất nhiều luật lệ tập quán không hợp lý đã sửa đổi, chỉ có lúc tỳ nữ nhận chủ phải quỳ lạy trịnh trọng vẫn luôn còn đó, Ôn Yến nói, bởi vì quy định này, năm đó Thiên Sơn nhận cô làm chủ nhân, bao nhiêu năm vẫn không đổi.

Quy định này bởi vì Thiên Sơn cô cô lưu truyền lại, bây giờ con gái của nàng ta cũng giống như vậy nghiêm túc quỳ trước mặt mình, nhận mình làm chủ nhân của nàng, vào lúc nàng không phải là môn chủ của Phi Long Môn.

“Lãnh Tố, nếu như muội quyết định như vậy rồi, vậy thì theo tỷ đi, sau này muội chính là người của tỷ, tỷ sẽ bảo vệ muội, sau này ai muốn lấy muội, phải qua ải của tỷ trước.” Nói đến cuối, Kinh Mặc mỉm cười rực rỡ.

Mà lúc này Trọng Lâu ở kinh thành Đại Lương lo lắng cho tỷ tỷ, lo lắng cho người yêu mình đã hắt xì mạnh một cái.

Trận chiến giữa Tử Húc và Đại Lương, bởi vì một nữ nhân mà xảy ra, bởi vì một nữ nhân khác, mà cục diện thay đổi hoàn toàn, cũng bởi vì trận chiến lớn này, Tử Húc hao binh tổn tướng, không có năng lực đối kháng với Đại Lương nữa, sách sử gọi trận chiến này là “Hồng nhan loạn”.

Sau trận chiến, Tử Húc ban đầu vốn hống hách lập tức chấm dứt chiến tranh, càng không có lại nhuệ khí trước kia, cũng là sau trận chiến này, Hứa Tư An ngồi trên ngai vàng ở Cảnh Thành kia mới biết bản thân đã làm ra một chuyện ngu ngốc đến cỡ nào.

Chỉ là cánh tay đã đứt, hối hận cũng muộn.

Tử Húc Quốc rất nhanh cử đại thần đến nghị hòa, là tộc trưởng của dòng họ hoàng thất, là Từ Thành Trù đã từng nhận lệnh phụ trách việc hôn sự của Thành Thân Vương.

Nghị hòa đại thần mang theo thành ý của Tử Húc trực tiếp đi vào thành Kinh Mặc, mấy người Lãnh Ninh nghe tin, không biết làm gì, nghị hòa là việc của hai nước, trong thành Kinh Mặc của họ lại chỉ có công chúa Kinh Mặc.

Hứa Thành Trù vừa vào thành, ngay cả dịch quán cũng không đi, liền trực tiếp đến phủ thành chủ, bái kiến trưởng công chúa Kinh Mặc.

Ra ngoài gặp Hứa Thành Trù là Trần Nguyên Khánh, sau khi nói vài câu, hắn ta hỏi Hứa Thành Trù: “Vậy tên tiểu tướng áo trắng chết chưa?”

Hứa Thành Trù nhìn Trần Nguyên Khánh, sắc mặt có chút thay đổi, trầm mặc một hồi, mới nhỏ tiếng hỏi một câu: “Tướng quân là mong hắn chết rồi hay là chưa chết?”

“Thật ra phò mã của công chúa càng hợp ý ta là vị tiểu tướng áo trắng đó…” Lời của Trần Nguyên Khánh mang theo sự thất vọng, chỉ là ánh mắt nhìn Hứa Thành Trù có thêm vài phần thăm dò.

“Thành Vương không hề kém hơn tên tiểu tướng áo trắng đó, Thành Vương của chúng tôi…” Hứa Thành Trù lập tức nói, nhưng mà danh tiếng của Thành Vương bọn họ, hắn dùng lời lẽ hoa mỹ như thế nào cũng không thể che đi được.

Tính tình quái gở, yếu ớt nhiều bệnh, không lâu trước đó còn có thêm một cái thê tử thành đàn…

Đừng nói là công chúa một nước, cho dù là cha mẹ gia đình bình thường cũng không đồng ý gả công chúa cho hắn.

“Vậy thật đáng tiếc, công chúa chúng tôi có thể không thể như ý muốn các ngươi được.” Trần Nguyên Khánh nói xong với Hứa Thành Trù, thì đứng đậy chuẩn bị rời đi, chỉ là bước đi chầm chậm, giống như đang chờ đợi gì đó.

“Tướng quân, tên tiểu tướng áo trắng đó chính là thuộc hạ của Thành Vương, rất nhiều mưu kế hắn dùng trên chiến trường đều là của Thành Vương, Thành Vương làm như vậy, chính là để có thể lấy công chúa.” Hứa Thành Trù gấp gáp nói, hắn đã từng nghe nói qua vị trí của Trần Nguyên Khánh trong lòng Kinh Mặc, qua không được ải của hắn ta, gặp được công chúa Kinh Mặc cũng uổng phí.

Cho nên chuyện bí mật như vậy, vốn dĩ là chuyện không thể cho bất kỳ ai biết, hắn đã buột miệng nói ra, thành ý của phủ Thành Vương, đúng là rất đủ.

Mặt của Trần Nguyên Khánh không hề có sự kinh ngạc, chỉ là yên lặng nhìn Hứa Thành Trù, rất lâu sau, mới hỏi một câu: “Ngươi đến xin cưới, là di chỉ của tiên hoàng hay là ý của hắn?”

Hứa Thành Trù nhìn Trần Nguyên Khánh một cái, đáy mắt ánh lên khí lạnh sát người, giống như chỉ cần hắn dám nói dối, hắn ta sẽ lấy mạng của mình.

Nhưng mà ai cũng biết, Trần Nguyên Khánh, tướng quân năm đó từng khiến các nước kinh sợ đã nhiều năm không lên chiến trường, thân phận của hắn ta, chẳng qua là phụ tá của công chúa Kinh Mặc, nhưng mà sát khí trên người hắn ta lúc này lại khiến người khác run sợ.

“Là ý của người.” Gần như là ngữ khí khẳng định, Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng nói ra, lưng Hứa Thành Trù ướt đẫm, hắn không ngờ tới, vốn dĩ Hứa Kế Thành tự cho là che giấu được tất cả lại không thể qua được đôi mắt của Trần Nguyên Khánh.

“Nếu đã thành tâm xin cưới như vậy, ngươi vào trong nói với công chúa đi.” Hứa Thành Trù vẫn chưa tỉnh lại từ trong cơn sợ, Trần Nguyên Khánh đã lên tiếng, lại để cho hắn đi gặp trưởng công chúa Kinh Mặc.

Niềm vui đến quá bất ngờ, Hứa Thành Trù có chút không phản ứng lại kịp, đợi hắn tỉnh táo lại từ trong cơn sợ, nhanh chóng đáp ứng, sau đó gọi người sau lưng tới, nhanh chóng đi vào chính điện.

Trong chính điện, Kinh Mặc mặc bộ đồ màu đỏ, tôn lên khuôn mặt trắng nõn, một cặp mắt đen láy, phát sáng, giống như có thể hút lấy hồn người khác, tuy rằng chỉ là ngồi nghiêng trên ghế, nhưng lại có khí thế khiến người khác khiếp sợ.

“Công chúa, thần đến để dâng lên thư đầu hàng của Tử Húc chúng thần, chúng thần sẽ trả lại đất đai cho quý quốc, hơn nữa dâng lên hai trăm vạn ngân lượng để bồi thường cho việc xuất binh của quý quốc.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!