Lọc Truyện

Tung Hoành Cổ Đại (Full)

CHƯƠNG 7: KẺ ÁC TỐ CÁO TRƯỚC

Ôn Yến lộ ra vẻ chán nản, nhìn đôi giày thêu tuyệt đẹp của mình, nói: “Càng làm bẩn giày của ta.”

Bạch Phi cũng không giận, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, liền đứng lên nói: “Ý của tỷ tỷ muội muội hiểu.” Nàng ta cúi người với Ôn Yến, khéo léo nói: “Nếu tỷ tỷ không thích muội muội đến thỉnh an, muội muội xin cáo từ.” Dứt lời liền dẫn mấy nha hoàn rời đi.

Nhũ mẫu và Tiểu Chi thấy nàng ta thuận lợi rời đi như vậy, có chút vui vẻ, nhũ mẫu nói: “Còn tưởng rằng nàng ta muốn làm gì nữa chứ, hóa ra cũng chỉ có như vậy.”

Ôn Yến cười gượng, “Vốn còn muốn ra ngoài đi dạo một chút, chỉ sợ hôm nay không đi được rồi.”

Tiểu Chi vén rèm lên, gọi nha hoàn hầu hạ bên ngoài đi vào quét sạch mặt đất, nghe được Ôn Yến nói như vậy, liền hỏi: “Sao lại không đi được? Quận chúa lại không thoải mái sao?”

Ôn Yến cởi giày thêu, lấy khăn tay cẩn thận lau chỗ bị thuốc làm bẩn, đôi giày này nàng nhìn thấy liền vô cùng yêu thích, đường thêu chặt chẽ, kĩ thuật thêu hạng nhất, đóa tường vi tươi đẹp ướt át này hơi nhô lên, lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng lướt qua, liền có cảm xúc kì lạ, nàng vừa lau chùi vừa nói: “Ngươi nói xem? Chỗ dựa của nàng ta lớn như vậy lại qua đây đưa thuốc, tự nhiên có thủ đoạn phía sau. Vừa rồi nàng ta nói ở trong phủ này, ta mặc dù là chính phi, nhưng người quản lí sự vụ lại là nàng ta. Ai cho nàng ta quyền lợi này? Đương nhiên là Vương gia. Nàng ta bị oan ức, lại có nha hoàn làm chứng, đương nhiên đi tìm Vương gia khóc lóc kể lể rồi. Mà Vương gia lại thích nàng ta, hận ta như vậy, nhất định sẽ đến tìm ta tính sổ.”

Tiểu Chi và nhũ mẫu nghe vậy, đều sợ đến choáng váng. Ba ngày trước lúc quận chúa bị đuổi về, hơi thở yếu ớt, gần như lập tức liền tắt thở. May mà thần y Gia Cát diệu thủ hồi xuân, bảo vệ tính mạng Quận chúa. Lúc này mới vừa tỉnh lại, lại phải chịu một phen như vậy, chỉ sợ người sắt cũng không chịu đựng được.

“Vậy giờ làm sao mới phải?” Môi Tiểu Chi hơi run run, hỏi Ôn Yến đang lau giày.

Ôn Yến nhíu mày, “Chờ chàng đến rồi nói sau đi, các ngươi xem thuốc này có thể làm sạch không?”

Nhũ mẫu vươn tay cầm lên, nói: “Ôi chao ơi, tổ tông của ta,giờ người còn chú ý đến giày làm gì? Người muốn giày thêu, để tú nương làm cho người một đôi là được, Vương gia sắp tới rồi, người không mau mau nằm lên giường giả bệnh, biết đâu Vương gia thấy ngài bệnh, sẽ hạ thủ lưu tình.”

Ôn Yến lắc đầu một cái, “Cho dù ta có chết, chàng cũng không buông tha ta.” Bởi vì nàng “hại” một người tên Khanh Nhi, chỉ là không biết Khanh Nhi này là gì của Vương gia? Vì Khanh Nhi, rốt cuộc chàng đã hận nàng tận xương rồi. Hằn không phải là người yêu nhỉ, Bạch Phi bất tài là ái nhân của chàng mà? Có phải muội muội của chàng không?

Đang phỏng đoasn, lại quả thực nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Ôn Yến mang giày vào chân, thở dài một câu: “Phải tới, trước sau gì cũng sẽ tới, chạy không thoát được.”

Đầu nàng cũng vậy, rèm cửa bị xốc lên, một đạo ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào, trong ánh sáng có hạt bụi bay lên, xuyên qua ánh mặt trời và hạt bụi, chàng khuất sáng mà đến, ngũ quan mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy dáng người lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!