Lọc Truyện

Truyện Tu La Võ Thần - Sở Hành (FULL)

“Sở Nguyệt tỷ, sao tỷ lại ra đây thế?” Sở Hành khó hiểu hỏi.

Mà Sở Nguyệt thì lại cười tủm tỉm chạy đến trước mặt Sở Hành, dùng bàn tay ngọc ngà trắng nõn kia nhẹ nhàng đấm một quyền lên ngực hắn, mặt đầy vui sướng nói:

“Tiểu tử đệ được nha, ta còn hỏi sao mà đệ lại ở ngoại môn thong dong đến như vậy, hóa ra đã sớm đuổi kịp ta rồi.”

Sở Hành xấu hổ gãi gãi đầu: “Sở Nguyệt tỷ, hôm nay thật sự đã gây phiền toái cho tỷ rồi, ta thấy lần tụ hội này của Sở Minh các tỷ sắp sửa tan rã trong không vui rồi”

“Không sao đâu, lâu lâu để cho bọn họ bị dạy dỗ cũng tốt, đỡ cho suốt ngày ức hiếp đệ.”

“Đúng rồi Sở Hành đệ, ngày mai săn linh dược chúng ta đi cùng nhau đi, một mình rất khó săn được chúng”

“Vẫn là thôi đi, quan hệ giữa ta và bọn họ, tỷ cũng biết, cho dù ta đồng ý gia nhập Sở Minh thì bọn họ cũng không chịu.” Sở Hành läc đầu.

“Đệ đừng quản, chuyện này cứ giao cho ta xử lý, tóm lại ngày mai đệ tới đây tìm chúng ta là được” Sở Nguyệt lại đưa một mảnh trúc phiến cho Sở Hành, ở trên đó là một địa điểm ngày mai Sở Minh tụ tập.

“Thôi được rồi.” Thấy Sở Nguyệt cố chấp như vậy, Sở Hành cũng không thật sự đành lòng từ chối.

Sau khi trấn an Sở Hành xong, Sở Nguyệt nhảy nhót đi về phủ đệ. Nàng thật sự rất vui, bởi vì hôm nay Sở Hành cho. nàng một sự bất ngờ siêu lớn.

Người trong thiên hạ đều lấy thực lực làm chủ, trước mắt Sở Hành hiện ra thực lực không tầm thường, nàng cảm thấy có lẽ người Sở gia sẽ chấp nhận hắn.

Sở gia có thể đoàn kết một lòng, tuy hai mà một chính là tâm nguyện lớn nhất của nàng.

“Sở Uy đại ca, các huynh... Nhưng vừa đến trước cửa phủ đệ, Sở Nguyệt lại phát hiện người của Sở Minh đều đã ra ngoài.

“Hừ” Sở Thành và Sở Chân đều hung hăng trừng mắt nhìn Sở Nguyệt một cái, không nói hai lời đã bước nhanh rời đi.

“Sở Nguyệt, không phải ta làm đại ca nói ngươi, nhưng chuyện hôm nay, ngươi thật sự quá mức thiên vị Sở Hành rồi.”

“Kết quả thì hay rồi, để tên Sở Hành kia trắng trợn cầm hai cây Tiên Linh thảo đi cũng không nói, còn khiến ta bị hẳn nhục nhã một phen, bây giờ mọi người đều tức giận rời đi rồi, ngươi vừa lòng chưa?” Sở Uy nghiêm lệ trách cứ.

“Sở Uy đại ca, vậy cứ là ta sai còn không được sao, hơn nữa dù thế nào thì Sở Hành đệ cũng là người Sở gia chúng ta mà”

“Huynh xem, thực lực của Sở Hành đệ huynh cũng thấy rồi đó, đệ ấy cũng không phải phế vật trong mắt các ngươi, mà điều Sở Minh chúng ta cần chính là nhân thủ, không bằng cũng để đệ ấy gia nhập Sở Minh chúng ta đi”

Nghe được lời nói của Sở Nguyệt, Sở Uy lập tức biến đổi sắc mặt, nhưng vừa định mở miệng ra thì trong mắt lại dần xuất hiện nét quỷ dị, sau đó hắn ta bất đắc dĩ thở dài rồi nói:

“Haiz, thật là phục nha đầu muội đấy.”

“Thôi được rồi, nể tình mặt mũi của muội, ta sẽ cho Sở Hành một cơ hội, ngày mai muội dẫn hắn cùng đến đây đi.”

“Thật tốt quá, biết ngay Sở Uy đại ca tốt nhất mà” Sở Nguyệt kích động nhảy dựng lên, cười xán lạn vô cùng.

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Sở Uy lắc đầu rồi đi về phía phủ đệ của mình.

“Sở Uy đại ca cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Sở Nguyệt cười phất tay với Sở Uy, mắt nhìn theo Sở Uy rời đi.

Sở Uy đồng ý cho Sở Hành gia nhập Sở Minh làm Sở Nguyệt vui mừng khôn xiết, nhưng nàng không nhìn thấy, khi Sở Uy xoay người, khóe miệng hăn ta đã nở nụ cười cười âm hiểm.

“Sở Nguyệt sư tỷ, cái người tên Sở Hành kia che giấu cũng đủ sâu đấy, ta ở ngoại môn lâu như vậy rồi nhưng chưa từng nghe qua tên của hắn, xem ra hắn là đang hướng tới vị trí đầu tiên của cuộc thi nội môn

Đúng lúc này, một thiếu niên đi tới, hẳn cũng giống như Sở Hành, là đệ tử mới nhập môn năm nay, hôm nay mới gia nhập trở thành thành viên của Sở Minh.

“Ngươi nói rất đúng, Sở Hành đệ ở lại ngoại môn nhất định là vì giải thưởng của cuộc thi, cũng không biết đệ ấy có lấy được không.” Nghe hắn nói như thế, Sở Nguyệt cũng là bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện.

“Sở Nguyệt sư tỷ, tỷ suy nghĩ nhiều rồi, năm nay ngoại môn xuất hiện một nhân vật tàn nhẫn, vị trí đứng đầu kia đã sớm bị người nọ cầm đi rồi.”

“Sở Hành đệ kia của tỷ tuy rằng thực lực cũng không tồi, chỉ là nếu so cùng người đó, thì quả thật không so nổi.” Thiếu niên cười nói.

“Nhân vật tàn nhẫn? Tàn nhẫn đến mức nào?” Sở Nguyệt †ò mò hỏi.

“Vậy thì tương đương với sự tàn nhẫn của một con hung thú cấp bốn, chín con hung thú cấp ba, ba mươi con hung thú cấp hai, chỉ trong chớp mắt đều đã bị hẳn giết chết.”

“Khi những đệ tử ngoại môn thiên tài kia đuổi tới, chỉ nhìn thấy thi thể hung thú đầy đất, thực lực như vậy, tỷ nói có tàn nhẫn hay không?”

“Lợi hại như vậy sao?” Giờ khắc này, Sở Nguyệt cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

Nàng cũng là người từng trải qua cuộc thi nội môn, biết trận cơ quan đó rất lợi hại, càng biết hung thú đáng sợ thế nào.

Mà trước khi tất cả mọi người kịp đuổi tới đã có thể đánh chết nhiều con hung thú như vậy, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được thực lực của người này cường hãn đến cỡ nào, ít nhất cũng phải Linh Vũ tầng thứ năm mới có thể làm được.

“Người đó tên là gì?” Khiếp sợ vô cùng, Sở Nguyệt rất muốn biết tên tuổi của vị nhân vật tàn nhẫn này.

“Haiz, ta cũng muốn biết hẳn là ai.”

“Chỉ là đáng tiếc, người nọ cố ý giấu giếm thân phận của mình, sau khi lấy được phần thưởng, vẫn chưa mở cửa lớn của địa cung ra mà là náu đi, cho nên không ai biết rốt cuộc hắn là ai” Thiếu niên lắc đầu rồi cáo từ rời đi.

“Vậy thì người này thật sự rất kỳ quái, đã lợi hại đến vậy lại còn điệu thấp nữa, hay là có bí mật gì không thể cho ai biết?”

Giờ khắc này, Sở Nguyệt càng thêm tò mò về nhân vật tàn nhãn kia.

Bởi vì nàng biết, điều này rất có thể cho thấy rằng, lại một vị đệ tử thiên tài sắp quật khởi trong nội môn rồi.

“Không xong rồi.” Nhưng đột nhiên Sở Nguyệt lại bừng tỉnh kinh hãi, bởi vì bỗng nhiên nàng nghĩ đến cảnh quái dị vừa rồi.

Khi đôi huynh đệ Sở Thành Sở Chân này rời đi vẫn không đi về phía phủ đệ của mình, mà hướng bọn họ đi lại cùng đường với Sở Hành.

Giờ khắc này, Sở Nguyệt nhận ra điều không ổn, vội vàng đuổi theo phương hướng Sở Hành rời đi lúc trước.

Nội môn rất lớn, phủ đệ của Sở Hành và Sở Nguyệt thật sự cách nhau một quãng rất xa.

Có điều Sở Hành lại không vội vàng không hoảng hốt mà chậm rãi đi tới, mãi đến khi đi đến một nơi hẻo lánh không người mới ngừng lại.

“Đừng lén lút nữa, xuất hiện đi” Sở Hành dời ánh mắt, đầu hướng về góc tối phía sau.

“Tính cảnh giác tính không tệ đấy, xem ra đã thật sự xem nhẹ tiểu tử ngươi rồi” Vừa dứt lời, hai hình bóng quen thuộc đi ra, đúng là hai huynh đệ Sở Thành và Sở Chân.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!