Lọc Truyện

Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh

Chương 341 Còn nói nhảm thêm một chữ, chết!

 

             Nghe vậy, cho dù tâm tính lão luyện như Bình Thành Vương cũng phải khiếp sợ lùi lại nửa bước, nếu có người đứng trên lưng ông ta, nhất định có thể nhìn thấy lớp áo trên lưng ông ta đã thấm ướt mồ hôi lạnh.  

                

               Tất cả những người có mặt đều cảm thấy bức bối nặng nề, dùng khóe mắt liếc sườn mặt lãnh đạm nghiêm nghị của Cố Thiên Mệnh, cổ họng không ngừng cuộn động, dường như đang tận lực ép để giữ cho mình bình tĩnh.  

                

             Rất nhiều thị nữ giai nhân xinh đẹp chờ đợi hầu hạ lúc này cũng sợ hãi ngã gục xuống đất, hai tay gắt gao che mặt, cố gắng không để bản thân phát ra thanh âm, lo sợ sẽ chọc giận những đại nhân vật này bất mãn.  

                

             “Thiên Vũ Hầu, bản vương kính trọng ngươi, nhưng ngươi nhiều lần nhục mạ bản vương, thực sự coi bản vương là quả hồng mềm để ngươi mặc sức nắn bóp sao?”  

                

             Bình Thành Vương lúc này tựa hồ đã bị vô tận sát khí bao phủ, trong lòng tuy rằng kinh hoảng nhưng địa vị hoàng gia còn đó, ông ta phải giữ vững tôn nghiêm của uy thế, nếu không cũng chẳng còn sót lại chút thể diện nào nữa.   

                

               Vì vậy, Bình Thành Vương vẫn kiên trì, bây giờ đã không còn là chuyện của tài nguyên khoáng mạch nữa mà là vấn đề tôn nghiêm của ông ta.  

                

             “Còn nói nhảm thêm một câu, chết!”, nếu không phải lo lắng trong giờ phút mấu chốt này khiến lòng người hoang mang thì hắn đã quả quyết không nói thừa với Bình Thành Vương thêm một câu mà sớm đã một chưởng vỗ chết ông ta rồi.  

                

             Chữ ‘chết’ này vừa thốt ra còn hòa lẫn với kiếm thể đại thành đủ càn quét cả một đại quân trong nháy mắt cuộn tung cả Bích Hoa lâu, khiến tất cả rùng mình run rẩy, thậm chí còn muốn khụy gối quỳ lạy.  

                

             Cuối cùng, một vài người cũng không chịu nổi nỗi sợ trong lòng, trực tiếp gục xuống đất, lộ ra ánh mắt kinh hãi, cả người khẽ run lên, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh.  

                

               "Ngươi…ngươi… ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”, cánh môi Bình Thành Vương tái nhợt, ngón tay run run chỉ vào thân hình mảnh khảnh nhưng rắn chắc của Cố Thiên Mệnh, hoảng sợ lùi lại vài bước, run giọng hỏi.  

                

             Cố Thiên Mệnh không đáp lại mà chẫm rãi sải bước về phía Bình Thành Vương, khí thế trên người hắn càng trở nên lãnh liệt, khiến vô số người không thở nổi.  

                

             Yến Hàn một mực cúi đầu, yên lặng chờ đợi ở một bên, có lẽ trong số tất cả những người đang có mặt chỉ có hắn biết Cố Thiên Mệnh đáng sợ và khủng bố đến mức nào.  

                

             Khi Cố Thiên Mệnh sắp đến gần vị trí Bình Thành Vương thì ông ta đã không còn cách nào giữ được chút kiêu ngạo ít ỏi sót lại nào nữa, ông ta lo lắng run rẩy nói: “Hầu gia dừng bước, dừng bước! Bản… bản vương đưa ngươi tới đó, hầu gia muốn gì cũng được”.  

                

             “Hừ!”, Cố Thiên Mệnh chậm chạp dừng lại, lạnh băng nhìn chằm chằm vào con ngươi sợ sêt của Bình Thành Vương, hừ lạnh một tiếng.  

                

             Chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến Bình Thành Vương cảm thấy như mình vừa bước qua lằn ranh sinh tử. Loại cảm giác sinh tử chỉ cách nhau một ý niệm này tuy rằng cực kỳ khó tin nhưng lại thực sự cuộn trào tại nơi sâu thẳm trái tim ông ta.  

                

             Ông ta có một linh cảm mãnh liệt, nếu bản thân còn không nhượng bộ, sợ rằng một giây tiếp theo thi thể của bản thân sẽ mãi mãi nằm xuống tại Bích Hoa lâu này nữa. Loại ảo giác này giống như điều viển vông nhưng lại vây chặt lấy trái tim Bình Thành Vương, khiến ông ta nghẹt thở.  

                

             “Đi!”  

                

             Vì vậy Cố Thiên Mệnh lạnh lùng phun ra một chữ này, sau đó đi thẳng về phía Yến Hàn, bước ra khỏi Bích Hoa lâu.  

                

             Bình Thành Vương không dám bảy ra nửa phần dáng vẻ ngạo nghễ trước đó nữa mà lẽo đẽo theo sát phía sau Cố Thiên Mệnh.  

                

             Ông ta biết rằng có lẽ từ ngày hôm nay, Bình Thành Vương chính là trò cười của Thiên Phong quốc và Bách Quốc Chi Địa, nhưng ông ta chỉ có thể làm theo lời Cố Thiên Mệnh, bởi ông ta ngửi thấy mùi vị chết chóc, cảm nhận được sự ngột ngạt phủ đầy cõi lòng kia.  

                

             Sau khi bóng lưng của mấy người họ khuất hẳn, tất cả những người tại Bích Hoa lâu mới dám há mồm thở dốc, chỉ là sự chấn động cùng khiếp sợ trong mắt họ vẫn như cũ không hề tiêu tan.  

                

             “Chỉ đôi ba câu đã khiến Bình Thành Vương phải cúc cung tuân theo, uy thế của Hầu gia ai có thể sánh bằng đây?”, một người đàn ông trung niên mềm nhũn hai chân, nuốt nước bọt khan thốt lên.  

                

             “Thiên Phong quốc chúng ta lại sắp xảy ra chuyện lớn rồi….”, rất nhiều người đều khắc sâu bóng dáng áo trắng của Cố Thiên Mệnh vào trong lòng, vĩnh viễn không thể xóa nhòa một màn náo động tâm can này.  

                

             “Hầu gia…”, vô số giai nhân chớp đôi mắt ngập nước nhìn theo phương hướng rời đi của Cố Thiên Mệnh, lâm vào trầm tư, trong lòng thậm chí còn dâng lên một tia ước nguyện thầm kín.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!