Lọc Truyện

Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh

Chương 331 Thiên đạo

Cố Thiên Mệnh trầm ngâm một lát, khàn khàn trả lời: “Chuyện này, có lẽ sai ở cháu!” 

“Cái gì mà sai ở cháu?”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên đều ngẩn người, không rõ nguyên nhân. 

“Sự tình rất phức tạp, nhất thời không giải thích rõ ràng được”, Cố Thiên Mệnh lắc đầu trầm giọng nói: “Tóm lại, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ một vài thị nữ cần thiết, đừng để người khác quấy rầy Sương Nhi”. 

“Thằng nhóc thối, cháu nói rõ ràng xem nào”, ông cụ Cố luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, trong lòng vội vã, hung hăng nói. 

“Ông nội, từ hôm nay trở đi, cháu sẽ bế quan, mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng đừng cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy”, Cố Thiên Mệnh mặt không biến sắc, trịnh trọng không thôi mở miệng nói. 

“Cái gì?”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên hai người liếc nhau, đều thấy được nghi hoặc cùng sầu tư trong mắt mỗi người. 

“Cháu đi trước, nhớ kỹ, không được để người khác quấy rầy Sương Nhi, cũng không cần tìm đại phu, Sương Nhi không có bệnh gì cả”. Cố Thiên Mệnh một lần nữa dặn dò, sau đó liền lướt qua thân thể ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên, hướng về phía đình viện của mình mà đi. 

Đám người ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên đều nhịn không được nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh, lâm vào trầm tư. 

Rời khỏi Tây Sương Viện, Cố Thiên Mệnh một mình đi trên con đường nhỏ, gió thu hiu hắt thổi, khuôn mặt không chút cảm xúc của hắn rốt cục cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng sầu não. 

“Ấn ký Thiên Đạo...” 

Đáy lòng Cố Thiên Mệnh nhịn không được lẩm bẩm một tiếng, nghĩ đến nửa năm trước từng nhận ra một tia thiên đạo màu đỏ như máu sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi. 

Vừa rồi, hắn lại một lần nữa dò xét linh hồn Lý Sương Nhi, lại phát hiện một vệt ấn ký kia đang không ngừng lớn lên, thậm chí còn muốn cắn nuốt linh hồn của Lý Sương Nhi. 

Nửa năm trước, Cố Thiên Mệnh từng đi sâu vào trong tiềm thức của nàng, phát hiện ra dấu ấn màu đỏ như máu này. Hiện giờ, dấu ấn ấy không ngừng lớn lên, chỉ sợ là nó cảm giác được khí tức của Cố Thiên Mệnh, muốn đem linh hồn của Lý Sương Nhi hoàn toàn cắn nuốt. 

Nếu thật sự để ấn ký thiên đạo trưởng thành, như vậy Lý Sương Nhi sẽ vĩnh viễn rơi vào giấc ngủ ngàn thu, khó thức tỉnh lại. 

“Thiên Đạo...” 

Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nhìn thẳng cửu thiên kình thương, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ chậm rãi cuốn lên. 

Tại Tây Sương viện, ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên thực sự có chút lo lắng cho tình trạng của Lý Sương Nhi, liền hỏi dò Cốc đại phu vài câu. Nhưng Cốc đại phu cũng bất lực bó tay, bởi mạch tượng của Lý Sương Nhi rất ôn hòa, dường như không có nửa điểm bất thường. 

"Nếu Thiên Mệnh đã căn dặn như vậy thì ắt phải có thâm ý trong đó, chúng ta cứ làm theo lời thằng bé đi!, Sương Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" 

Lý Thiên Nguyên chỉ đành nhẹ giọng an ủi bản thân và mọi người, kỳ thực, trong lòng ông ấy lo âu hơn bất kỳ ai nhưng việc xảy đến đột ngột, chỉ có thể tin tưởng những gì Cố Thiên Mệnh nói. 

"Chỉ có thể như vậy thôi", ông cụ Cố nặng nề gật đầu. 

Vì vậy mọi người liền bố trí vài thị nữ ngày đêm túc trực tại Tây Sương viện, chăm sóc Lý Sương Nhi cho thật tốt. 

Cùng lúc đó Cố Thiên Mệnh đã phi nước đại chạy thẳng ra khỏi kinh thành, hướng về phía rừng sâu trong sơn cốc cách kinh thành mười dặm. 

Khi bóng dáng của hắn xuất hiện, đám người Yến Hàn đều nhao nhao dừng lại mọi việc trong tay, cung kính hành lễ. 

"Chủ thượng!" 

"Công tử", mấy người Thượng Quan Hải và Nam Cung Nguyệt đã hoàn toàn rũ bỏ gương mặt non nớt, tu vi tài năng của mỗi người đều không tệ. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!