Lọc Truyện

Tu La Chiến Thần - Lâm Chấn Huy (FULL)

Tỉnh Long Giang, trong một nhà nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô. 

Tay và chân của Kiều Ngọc Ninh bị xích vào bốn góc của khung thép, đầu cô cúi thấp, dường như đã mất đi tất cả sức lực, trông vô cùng chật vật. 

Ở cạnh khung thép có hai cái lồng lớn, mấy con chó săn lớn đang hướng về phía Kiều Ngọc Ninh mà sủa ầm ầm. 

Kiều Ngọc Ninh rất sợ, nhưng cô không dám giãy giụa, bởi vì cô đã nhận thức được rằng càng giãy giụa, tay chân sẽ bị bị xiềng xích siết càng đau hơn. 

Hơn nữa, cô đã yếu đến nỗi ngay cả sức lực để giãy dụa cũng không có nữa rồi. 

Tám tên bắt cóc tụ tập xung quanh Kiều Ngọc Ninh, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trên người cô. 

Một trong những kẻ bắt cóc đột nhiên nhấc một xô nước lạnh lên và đổ nó lên người cô. 

Kiều Ngọc Ninh lập tức bị cảm giác lạnh lẽo thấu xương này làm cho sợ hãi. 

Dáng vẻ đáng thương của cô cùng đôi mắt đầy sợ hãi kia, khiến những kẻ bắt cóc xung quanh bật cười. 

"Người đẹp, vừa rồi bọn này đã gọi lại cho chồng cô rồi, nhưng tiếc là không có ai trả lời, hình như không còn ai quan tâm đến cô nữa rồi." 

"Nếu đã như thế, thì đừng trách bọn này tàn nhẫn nhé." 

Hai tên bắt cóc mang theo một chiếc quạt lớn, bật nó đến mức tối đa rồi chĩa thẳng vào cơ thể ướt sũng của Kiều Ngọc Ninh. 

Trong gió lớn, Kiều Ngọc Ninh cảm thấy đột nhiên mình như bị ném vào nơi băng tuyết vậy. 

Cái lạnh buốt giá khiến cô run rẩy, và trái tim của cô cũng đang trên bờ vực sụp đổ. 

"Đừng làm loạn nữa, anh ấy nhất định sẽ tới cứu tôi, anh ấy là người của quân đội, anh ấy sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu..." 

Năm năm trước, khi Lâm Chấn Huy quan hệ với cô, cô đã chịu đựng rất nhiều. 

Nhưng theo thời gian, cô đã dần dần hiểu rõ mọi chuyện. 

Cô biết lúc đó Lâm Chấn Huy mất đi lý trí vì trúng độc, đối phương cũng đã hứa sẽ quay lại cưới cô. 

Vì vậy, khi bị dồn vào chân tường, cô đã nhớ đến số điện thoại mà cô đã không gọi trong suốt năm năm qua. 

Mặc dù cô không biết vị trí cụ thể của Lâm Chấn Huy trong quân đội, nhưng Kiều Ngọc Ninh đã quyết định rằng chỉ cần Lâm Chấn Huy trở về thực hiện lời hứa, cô sẽ ở bên hắn đến hết đời này. 

Nhưng những kẻ bắt cóc này hoàn toàn không để ý những gì Kiều Ngọc Ninh nói ở trong lòng, đôi mắt của bọn họ vẫn đang nhìn khắp cơ thể của Kiều Ngọc Ninh. 

"Bớt lấy người trong quân đội ra hù dọa người khác đi, nói thẳng ra, không phải chỉ là một người lính nghèo sao?" Những kẻ bắt cóc tắt quạt, sau đó mở lồng sắt bên cạnh. 

Mấy con chó săn lớn vừa được thả ra thì sủa dữ dội, như thể chúng đã không thể chờ được nữa, chỉ mong mau được nếm thử mùi vị của máu người. 

Trong tiềm thức Kiều Ngọc Ninh muốn co chân lên cao hơn, nhưng lại bị xích sắt siết chặt, không có cách nào để né tránh. 

Gâu gâu gâu! 

Chó săn sủa điên cuồng, Kiều Ngọc Ninh bị doạ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không thể trốn được, trong nháy mắt đã hôn mê. 

"Thật là nhàm chán, quá là nhát gan." 

Vài tên bắt cóc nhìn thấy quần áo ướt sũng của Kiều Ngọc Ninh, thân thể ngọc ngà quyến rũ đó hiện ra, khiến bọn họ cảm thấy máu sắp trào ra ngoài luôn rồi. 

"Tao nghe nói cô ấy là đệ nhất mỹ nhân ở tỉnh Long Giang đó, nếu tao chơi được cô ta, vậy thì tao có thể khoe khoang cả đời này được rồi." 

"Đặt cô ta xuống đi, trước tiên để vài anh em chúng ta chơi một chút đi." 

"Dù sao cô ta cũng không còn trinh, tao nghe nói mấy năm trước cô ta đã có con trước khi kết hôn rồi, chúng ta chơi trước đi, Dương thiếu gia sẽ không phát hiện đâu..." 

Tên cầm đầu của đám bắt cóc lên tiếng, mọi người lập tức hoan hô tưng bừng, bảy, tám bàn tay duỗi ra, muốn thử một tay trước. 

Phanh! 

Ngay khi đầu ngón tay của kẻ bắt cóc sắp chạm vào cơ thể của Kiều Ngọc Ninh thì đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên. 

Cửa sắt của nhà máy đã bị đá mở. 

Một dáng người cao lớn uy nghiêm, quay lưng về phía ánh trăng. 

"Mày là ai?" 

Tên cầm đầu của đám bắt cóc hét lên, những kẻ bắt cóc còn lại ngay lập tức lấy thanh sắt và dao rựa ra. 

Một người lạ mặt xông vào thế nhưng người phụ trách canh ở bên ngoài hoàn toàn không nhúc nhích gì, khiến những kẻ bắt cóc này ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. 

Lâm Chấn Huy nhìn thấy Kiều Ngọc Ninh đang bất tỉnh bị trói vào khung thép, một cơn đau nhói lập tức xâm nhập vào trái tim của hắn. 

"Giết!" 

Ngay khi hắn ra lệnh, hai bóng người đã lao ra từ phía sau hắn và lao về phía những kẻ bắt cóc. 

Một tên bắt cóc tóc vàng giơ đao chém về phía Tư Đồ, bóng người đó nhanh đến kinh ngạc, né tránh như ma, một đấm trúng vào sống mũi của đối phương. 

Oành! 

Cái đầu của tên tóc vàng giống như một quả bom bị nổ tung. 

Máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến bọn bắt cóc khiếp sợ, lập tức mất đi ý định chiến đấu. 

Nhưng Tư Đồ và La Sát không buông tha cho bọn chúng, hai người lần lượt rút đao ra khỏi vỏ. 

Một số kẻ bị đâm xuyên qua ngực, một số khác lại bị chặt đầu, và chỉ sau vài giây, tất cả những kẻ bắt cóc đã ngã xuống đất. 

Ngoại trừ tên cầm đầu của đám bắt cóc bị chặt chân, tất cả những tên bắt cóc khác đã bị giết. 

Thủ lĩnh của bọn bắt cóc nằm trên mặt đất kêu lên đau đớn, máu chảy ra từ cái chân bị gãy, đôi môi run rẩy của hắn ta chỉ có thể nói vài lời: "Tha mạng, xin đừng giết tôi..." 

La Sát dùng một chân giẫm lên lưng hắn ta, chiến đao cắm vào mắt hắn ta, trên mặt hắn ta đã có thêm một vết máu loang lổ. 

"Tao hỏi, mày trả lời, nói sai một từ, thì mày sẽ mất một miếng thịt ở trên người." 

Vào lúc Tư Đồ và La Sát giết chết bọn bắt cóc, Lâm Chấn Huy đã đến gặp Kiều Ngọc Ninh. 

Lòng bàn tay của hắn giống như một cái kìm nhổ đinh, cầm lấy sợi xích sắt buộc vào cơ thể của Kiều Ngọc Ninh. 

Năm năm trước, nếu cô gái tốt bụng này không cứu hắn, có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi. 

Nhiều năm qua, Lâm Chấn Huy đã giẫm lên núi xác và biển máu, thoát chết không biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt. 

Giờ phút này, nhìn thấy thân thể ướt át của Kiều Ngọc Ninh trong vòng tay, nhìn thấy dáng vẻ hốc hác nhắm mắt của cô, trong mắt Lâm Chấn Huy tràn đầy nước mắt. 

"Xin lỗi, tôi đến trễ. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không để em bị tổn thương thêm một chút nào nữa. Bất cứ ai đã làm tổn thương em, tôi sẽ bắt hắn ta phải trả giá gấp trăm lần.” 

Lâm Chấn Huy truyền một luồng chân khí vào trong cơ thể của Kiều Ngọc Ninh, sau khi xác định tính mạng của cô không còn gặp nguy hiểm nữa, hắn ôm ngang cô lên, bước qua cửa nhà máy, đưa cô vào một chiếc xe màu đen đang đậu sẵn ở bên ngoài. 

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, La Sát lấy điện thoại di động từ tay tên cầm đầu đám bắt cóc đưa cho Lâm Chấn Huy. 

Lâm Chấn Huy nhấn nút nghe, giọng nói khẩn trương của một người đàn ông phát ra từ loa của điện thoại di động. 

"Hắc Tử, ông lập tức giết người phụ nữ đó đi, rồi bỏ vào một cái bao tải cùng với hòn đá lớn, nhấn chìm vào Long Giang đi. Động tác nhanh nhẹn chút, đừng để lại bất kỳ dấu vết nào, không thể để bị phát hiện được. Tôi không biết là ai đã làm lộ ra, bây giờ một ông lớn đang điều tra vụ bắt cóc phụ nữ… Hắc Tử! Ông có nghe thấy không?” 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!