Trịnh Bình An đột nhiên nhớ ra, ngày hôm qua ông ta nhận được lệnh của cấp trên, nói rằng có một phụ nữ tên là Kiều Ngọc Ninh bị bắt cóc ở thành phố Long Giang, đồng thời yêu cầu đồn công an làm mọi cách để giải cứu cô ấy.
Bởi vì Trịnh Bình An có mối quan hệ thân thiết với gia chủ nhà họ Dương là Dương Thế Khải, lúc trước cũng từng nghe nói rằng Dương Thiệu Đình coi trọng người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố Long Giang là Kiều Ngọc Ninh.
Khi đó ông ta còn cười nhạo Dương Thiệu Đình, với thế lực của nhà họ Dương, bất kỳ tiểu thư danh giá nào ở thành phố Long Giang đều mặc cho hắn ta chọn, vì sao lại coi trọng một người phụ nữ đã có con ngoài giá thú.
Trịnh Bình An đã nghe thấy tiếng xấu của Dương Thiệu Đình từ lâu, nên sau khi biết Kiều Ngọc Ninh bị bắt cóc, ông ta nhanh chóng đoán ra rằng chuyện đó có thể liên quan đến Dương Thiệu Đình.
Nhưng ông ta cũng không quá để ý tới vụ án này, còn tưởng rằng người nhà Kiều Ngọc Ninh đã làm đơn tố cáo lên cấp trên, trùng hợp bị một nhân vật lớn biết được.
Việc cấp trên gọi điện xuống gây áp lực cũng chỉ là diễn kịch mà thôi, Trịnh Bình An cũng không thực sự điều tra việc này.
Ông ta chỉ hy vọng Dương Thiệu Đình có thể tự mình giải quyết sự việc, không gây rắc rối cho ông ta mà thôi.
Vì thế Trịnh Bình An giả vờ như vô tình tiết lộ cho Dương Thiệu Đình biết tin tức có một nhân vật lớn đang chú ý đến vụ bắt cóc, ám chỉ rằng hắn ta nên cẩn thận và khiêm tốn hơn.
Nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, đêm đó mình sẽ nhận được cuộc gọi từ Dương Thế Khải, gia chủ nhà họ Dương, đối phương vô cùng đau đớn nói rằng Dương Thiệu Đình đã bị giết.
Dương Thế Khải cũng cho biết hung thủ có mối quan hệ thân thiết với Kiều Ngọc Ninh và yêu cầu đồn công an bắt giữ tất cả những ai có liên quan đến Kiều Ngọc Ninh.
Nhà họ Dương là gia tộc giàu có đứng đầu ở thành phố Long Giang, trong những năm qua, Trịnh Bình An với tư cách là Đồn trưởng Đồn công an đã nhận rất nhiều lợi ích từ Dương Thế Khải.
Vì vậy ông ta không dám từ chối yêu cầu của Dương Thế Khải.
Trịnh Bình An làm sao có thể biết được việc bắt giữ Kiều Ngọc Ninh lại gặp phải rắc rối lớn như vậy, không chỉ mười mấy viên thanh tra bị đả thương, mà ngay cả chỉ huy Quân khu Giang Đông cũng bị kinh động.
Xem ra việc có một nhân vật lớn chú ý tới chuyện của Kiều Ngọc Ninh cũng không phải tin đồn vô căn cứ!
Lúc này, trong lòng Trịnh Bình An đang hoảng sợ, sợ rằng suy đoán của mình sẽ thành sự thực, nếu Kiều Ngọc Ninh thực sự có liên quan đến một nhân vật lớn phía trên, có lẽ đến lúc đó ông ta sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Ngay khi Trịnh Bình An đang suy nghĩ lung tung thì Triệu Kim Sinh đã nhìn thấy Tư Đồ đang đứng ở lối vào khoa nội trú, bị các thanh tra vây quanh, biểu cảm trên khuôn mặt ông ta lập tức thay đổi.
Ông ta bước nhanh tới và cung kính cúi đầu trước mặt Tư Đồ.
"Triệu Kim Sinh, chỉ huy Quân khu Giang Đông, kính chào Tư Đồ Chiến Vương."
Trong giây lát, tất cả các thanh tra có mặt ở hiện trường, bao gồm cả cục trưởng Trịnh Bình An đều lộ vẻ mặt khiếp sợ.
Triệu Kim Sinh là tổng tư lệnh tối cao của Quân khu Giang Đông, ông ta phụ trách mười vạn binh lính ở Giang Đông, ngay cả lãnh đạo thành phố Long Giang cũng phải nơm nớp lo sợ khi nhìn thấy ông ta.
Không ai có thể tưởng tượng được, ông ta lại có thể cung kính như vậy trước mặt người thiếu niên kia, điều khiến người khác kinh ngạc hơn là Triệu Kim Sinh lại gọi anh ta là "Chiến Vương".
Chỉ những vị tướng lĩnh có võ lực cực cao trấn giữ biên giới Hoa Hạ mới có thể được phong làm Chiến Vương.
Trong toàn bộ quân đội Hoa Hạ, số lượng Chiến Vương cũng không nhiều hơn hai mươi vị.
Mà vừa rồi Trịnh Bình An còn ra lệnh bắt giữ vị Chiến Vương kia, còn tuyên bố sẽ bắn gục anh ta ngay tại chỗ.
Lúc này ông ta chỉ có suy nghĩ muốn đi chết, hận không thể đào một cái hố mà vùi mình vào đó.
Tư Đồ thu hồi chiến đao, bình tĩnh nói: "Triệu Kim Sinh, đã lâu không gặp. Không ngờ ông đã trở thành chỉ huy Quân khu Giang Đông."
"Nếu không phải bất đắc dĩ, tôi chỉ muốn vĩnh viễn đi theo bên cạnh Lâm nguyên soái, ra trận giết địch mới thật là vui sướng." Triệu Kim Sinh nghiêm túc nói.
Ông ta vốn cũng là một vị tướng lĩnh của quân đội biên giới phía Bắc, nhưng cấp bậc của ông ta thấp hơn nhiều so với tám vị Chiến Vương.
Bởi vì ông ta bị thương nặng trong một chiến dịch nên không thể không đưa về hậu phương chữa trị, phục hồi sức khỏe, sau khi vết thương bình phục lại được điều về quân khu Giang Đông làm Tư lệnh.
Tư Đồ và Triệu Kim Sinh cũng không trò chuyện quá nhiều, nói chuyện ngắn gọn vài ba câu sau đó ra lệnh: “Ông xử lý việc ở đây một chút, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.”
“Tuân lệnh.”
Triệu Kim Sinh cung kính chào Tư Đồ theo nghi thức quân đội, vốn dĩ lần này ông ta dẫn quân đến đây là bởi vì đã nhận được lệnh bảo vệ sự an toàn của Kiều Ngọc Ninh.
Ông ta quay người lại, lạnh lùng nhìn Trịnh Bình An, vẻ mặt không hề thay đổi ra lệnh: "Ở đây không có chuyện của các anh, lập tức rút lui."
Trịnh Bình An chấn động đến mức không dám nói gì, lập tức ra lệnh cho tất cả thanh tra rút lui.
Khi đang chuẩn bị rời đi, ông ta đột nhiên bị Triệu Kim Sinh gọi lại.
“Cho dù tôi không nói ra thì anh cũng có thể đoán được thân phận của bệnh nhân bên trong không hề đơn giản. Thế nhưng tôi phải nhắc nhở anh, không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào, kể cả tất cả các thanh tra có mặt tối nay. Nếu không... Hậu quả chắc chắn sẽ khiến anh không thể chịu nổi."
Giọng nói trầm thấp của Triệu Kim Sinh khiến Trịnh Bình An rùng mình trong lòng.
Ông ta căn bản không thể tưởng tượng được, một chỉ huy Quân khu Giang Đông uy chấn một phương như Triệu Kim Sinh, lại chỉ có thể khúm núm trước mặt Tư Đồ Chiến Vương.
Mà một nhân vật lớn đáng sợ như Tư Đồ Chiến Vương lại đang canh gác lối vào khoa nội trú, vậy bệnh nhân ở bên trong chắc chắn có mối quan hệ thân thiết với Chiến Vương.
Lúc này, Trịnh Bình An không biết Chiến Thần Tu La đang ở Long Giang, ông ta cho rằng nhân vật lớn mà ông ta nghe nói trước đó chính là Tư Đồ Chiến Vương.
Đối với một Đồn trưởng đồn công an nho nhỏ như ông ta mà nói, một vị Chiến Vương cũng giống như một vị thần, ông ta thậm chí còn không có tư cách để nhìn thẳng.
"Lãnh đạo Triệu yên tâm, khi trở về tôi sẽ lập tức ra lệnh, bảo đảm không có người nào tiết lộ bất kỳ tin tức gì." Trịnh Bình An hoảng sợ trả lời.
Lúc này, lại có thêm mấy chiếc ô tô sang trọng đi đến lối vào khoa nội trú, Trịnh Bình An sững sờ khi nhìn thấy các lãnh đạo cấp cao cấp tỉnh lần lượt bước xuống xe.
Tỉnh trưởng Giang Đông, Giám đốc Công an tỉnh, Chủ tịch Hội đồng tỉnh Giang Đông, Chánh văn phòng hành chính...
Một nhóm hơn chục người không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Triệu Kim Sinh.
Nhưng khi Triệu Kim Sinh giới thiệu Tư Đồ Chiến Vương, những nhân vật lớn đó vốn đang tinh thần hăng hái lại đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên.
"Chúng tôi tới đây để xin lỗi phu nhân, xin Chiến Vương thông báo một tiếng." Tỉnh trưởng Chương Quân thấp giọng khẩn cầu.
“Phu nhân đang nghỉ ngơi, không ai được phép quấy rầy.” Tư Đồ lạnh lùng nói.
Trương Quân lộ vẻ mặt xấu hổ, nhưng cũng không dám nói cái gì, quay người nhìn những người phía sau, tất cả đều cúi đầu im lặng.
Những người này bình thường đều là nhân vật lớn hô mưa gọi gió một phương, nhưng ở trước mặt một vị Chiến Vương vẫn quá nhỏ bé không đáng được nhắc đến.
Bọn họ chỉ có thể lên xe và rời đi trong thất vọng.
Từ đầu đến cuối, những nhân vật lớn này đều không quan tâm đến Trịnh Bình An, giống như một nhân vật nhỏ bé như Đồn trưởng đồn công an căn bản không đáng để bọn họ liếc mắt nhìn một lần.
…
Trong phòng bệnh.
Vợ chồng Kiều Dĩ Chiêu và Kiều Ngọc Ninh không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Điều bọn họ lo lắng nhất bây giờ chính là sự an toàn của Nguyệt Nguyệt, nhưng lúc này Lâm Chấn Huy không biết đã đi đâu.
Ngô Tú Liên tức giận mắng: “Tên hèn nhát đó biết con gái mình bị bắt đi, nhưng lại không thèm quan tâm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!