Lọc Truyện

Tự Dối Lòng Rằng Không Yêu Em

Người hầu gái lần này không được may mắn như cô gái dở trò kéo ghế khi nãy, hành động ngang ngược vừa rồi đã thành công chọc giận ông Lãnh Hàn. Ông ấy tức tối quát lớn: “Thật là hỗn xược, người hầu của Lãnh gia không còn biết trên dưới gì nữa rồi! Quản gia, đưa Đình Đình đi sơ cứu vết bỏng ngay đi.”

Đợi cho Đình Đình và quản gia rời khỏi, Lãnh Thiên cũng quay lưng bỏ đi, nhưng trước đó hắn đã để lại một mệnh lệnh: “Tất cả người hầu trong biệt thự, năm phút nữa có mặt đầy đủ ở phòng khách. Ai dám trốn sẽ bị đuổi vĩnh viễn khỏi Lãnh gia.” 

Chưa đến năm phút, toàn bộ người hầu đều xếp hàng ngay ngắn tại phòng khách. Và người hầu đã cố ý đổ súp nóng lên người Đình Đình được đặc biệt cho quỳ xuống trước mặt Lãnh Thiên, bên cạnh cô ta là một người hầu gái khác trông có vẻ lớn tuổi hơn đang cầm sẵn cây roi da trên tay.

“Đánh đi, đến khi nào tôi cho ngừng mới thôi.” Lãnh Thiên trừng mắt nhìn thẳng về phía người hầu gái đang quỳ kia, gằng giọng quát lớn.

Lời hắn vừa dứt, cây roi da trên tay người phụ nữ đã quất tới tấp vào cơ thể mỏng manh của người hầu gái kia. Mỗi lần roi chạm vào da thịt đều sẽ để lại một vệt máu tươi, thấm ra ngoài lớp áo sơmi trắng. 

Chỉ chừng hai mươi roi, toàn thân cô ta đã bê bết máu, nhiều nơi da thịt đã rách toạc. Tất thảy người hầu đang có mặt ở đó, ai nấy đều rùng mình khiếp sợ. Họ nghĩ lại những ngày qua đã tụm năm tụm ba nói xấu, có khi còn công khai dằn mặt Đình Đình. Tự bản thân mỗi người đều cảm thấy chột dạ mà im lặng thinh thích, chẳng ai dám lên tiếng xin tha dùm cho cô hầu gái kia. Trận đòn roi vẫn cứ tiếp tục cho đến khi cô ta ngất xỉu vì cơn đau đớn dằn xé.

“Cô ta xỉu rồi thưa cậu chủ, có cần đánh nữa không cậu chủ?” Người hầu gái lớn tuổi kia lúc này mới ngừng tay, bà ấy hướng ánh mắt ái ngại về phía Lãnh Thiên.

Lãnh Thiên mặt không hề biến sắc, hắn tiện thể phất tay: “Dừng được rồi, thu dọn hành lý cho cô ta đi, từ hôm nay cô ta chính thức bị đuổi khỏi Lãnh gia.”

Lời hắn vừa đưa ra, cô hầu gái kia lập tức bị vài vệ sĩ lôi đi không thương tiếc. Vết máu trên người cô ta thấm ra đất tạo thành vệt dài, kéo từ trong phòng khách chạy thẳng ra bên ngoài sân làm những người còn lại tái xanh mặt mày.

“Ở biệt thự Lãnh gia này, các người làm gì, nói gì đừng tưởng sẽ qua mắt được tôi. Từ bao giờ mà người hầu lại dám bàn tán sau lưng chủ? Từ bao giờ người hầu lại tự cho mình cái quyền được xấc xược ngay trước mặt chủ?” Lãnh Thiên gầm lên đầy sự uy hiếp, chẳng khác nào con hổ đầu đàn đang nhe nanh múa vuốt để thị uy.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!