Lọc Truyện

Từ Địch Thành Yêu

Cố Thanh Hàn cầm kịch bản đọc trước phân đoạn tiếp theo phải quay mà tay run lên cầm cập, trong lòng không ngừng rủa xả.

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Phim điều tra trinh thám mà? Tâm lý tội phạm mà? Nàng bất quá chỉ là vai thứ chính thôi, vậy mà cũng có tuyến tình cảm sao? Nếu có thì cũng được đi, mắc cái gì không phải cùng với một sĩ quan hay một cảnh sát đẹp trai, vạm vỡ nào đó mà là với chính chị gái nuôi của mình chứ?

Đúng, Từ Cảnh Di và nữ chính Từ Cảnh Nam thực chất chỉ là chị em nuôi mà thôi, Cảnh Nam là do chính người cha đã mất sớm của Cảnh Di nhận về nuôi khi ông đang làm nhiệm vụ vây bắt đường dây buôn người xuyên quốc gia. Thời điểm đó sở cảnh sát đã ra thông báo nhận người thân trên diện rộng, hầu hết mọi người đều có thể tự về nhà hoặc được người thân đến đón, duy chỉ có một bé gái còn chưa dứt sữa là không thấy ai đến nhận, cũng không thấy trình báo mất tích hay bắt cóc từ người dân nào có đặc điểm nhận dạng gần giống như đứa trẻ này, như thể nó không có gia đình vậy. Vì thấy đứa bé quá đáng thương, Từ Viễn Minh đã ngỏ ý muốn nhận làm con nuôi và đã được chấp thuận. Khi đó Từ Cảnh Di thậm chí còn chưa ra đời, cha mẹ nàng sau đó cũng không hề nói gì về chuyện này, họ đối xử với hai chị em nàng là như nhau, vì vậy nàng tuyệt nhiên không hay biết gì cả. Nếu không phải vì thanh tra Trương say rượu vô tình nói ra chuyện năm đó thì Cảnh Di vẫn đinh ninh hai người là chị em ruột.

Chỉ mới đọc lướt qua một đoạn mà Cố Thanh Hàn đã cảm thấy chóng mặt, da đầu cũng tê rần. Nàng bắt đầu hối hận khi đặt bút ký hợp đồng quay bộ phim này, vì quá thích thiết lập nội tâm nhân vật từ những tập đầu nên nàng đã không nghiên cứu kỹ nội dung về sau của kịch bản, đây là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng của một diễn viên.

Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Cố Thanh Hàn thầm mắng bản thân mình thật quá bất cẩn.

Nhậm Viễn ngồi bên cạnh thấy nàng đọc kịch bản mà cứ như đang thả hồn đến nơi nào đó, tò mò ló đầu vào xem thử.

"Ái chà chà, tình tiết càng về sau coi bộ càng gây cấn và hấp dẫn ta, cũng không kém phần lãng mạn nha trời"

"Lãng mạn cái đầu cậu ý", Cố Thanh Hàn cả giận cầm quyển kịch bản gõ vào đầu cậu ta, "Cậu thích thì nhảy vào mà diễn"

"Cậu bị làm sao vậy? Tôi là đàn ông mà, sao diễn vai của cậu được?"

"Tôi thấy cậu trang điểm một chút khéo còn xinh gái hơn tụi này ấy chứ", Chung Y Điềm ngồi bên cạnh cảm thán.

Kỳ thực nàng nói cũng không ngoa chút nào, Nhậm Viễn quả thật đúng chuẩn với câu vẻ đẹp phi giới tính. Gương mặt thon gọn, nhỏ nhắn nhưng lại không tạo cảm giác quá mức nương pháo, đôi lông mày tuy không dày như những người con trai khác nhưng cũng rất đậm, nét nào ra nét đó, sống mũi vừa cao lại gọn gàng, thanh tú, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng pha chút cương nghị. Trước đây khi còn hoạt động ở sân khấu kịch cũng có không ít lần cậu đã hóa trang vào các nhân vật nữ, nhờ đó mà thu hút không ít người hâm mộ.

"Cảm ơn nha, điều đó ai cũng phải công nhận rồi"

Được khen như vậy khiến Nhậm Viễn vô cùng đắc ý, cậu lấy bọc trái cây đặt lên bàn, bắt đầu ung dung gọt vỏ táo, "Nhưng mà việc ai người nấy làm à, trừ khi..."

"Sao?", Cố Thanh Hàn nhướn mày.

"Trừ khi cậu chia tiền lương cho mình"

"Xía", Cố Thanh Hàn hung hăng lườm cậu ta một cái, lại chợt nhớ đến câu nói đầy ẩn ý lần trước cộng thêm biểu cảm không quá ngạc nhiên của Chung Y Điềm khi nãy, liền quay sang hỏi nàng, "Cậu đã biết trước chuyện này rồi đúng không? Cho nên hôm đó mới nói như vậy chứ gì?"

"Chuyện gì cơ?"

Chung Y Điềm đưa miếng táo cho nàng, Cố Thanh Hàn cầm lấy cắn một miếng, sau đó kéo gần khoảng cách giữa hai người, còn cẩn thận quan sát xung quanh đề phòng có người nghe thấy.

"Tất nhiên là chuyện mình sẽ phải đóng cảnh yêu đương với Triệu Lam rồi"

Tưởng là chuyện nào quan trọng lắm.

Chung Y Điềm bị dáng vẻ thần bí của nàng làm cho bật cười, "À, hoá ra là chuyện đó hả? Kỳ thực cái này cả đoàn phim ai cũng biết hết á, có mỗi cậu là ngơ ngác như vậy thôi"

"Thật luôn hả?", Cố Thanh Hàn há hốc mồm, quay sang Nhậm Viễn cũng thấy cậu gật đầu lia lịa.

Đây thật sự là cú sốc bất ngờ nhất trong suốt hai mươi bốn năm tồn tại của nàng.

Chung Y Điềm liên tục cười nắc nẻ, ngược lại sắc mặt Cố Thanh Hàn cũng không khá hơn là bao, nàng không khỏi lấy làm lạ, liền hỏi: "Làm gì mà mặt cậu xám xịt vậy? Bị ai quỵt tiền hả?"

"Không phải", Cố Thanh Hàn ủ rũ lắc đầu, "Mình đang thấy lấn cấn với phần kịch bản đây"

"Đưa mình xem"

Chung Y Điềm và Nhậm Viễn lật ra đọc vài trang, rốt cuộc hiểu được vấn đề Cố Thanh Hàn đang đề cập tới là gì.

Nhậm Viễn liền kéo ghế sát lại gần, choàng tay qua vai nàng, hỏi nhỏ: "Cậu kỳ thị đồng tính à?"

"Không, không có", Cố Thanh Hàn vội xua tay, "Mình đối với chuyện xu hướng tính dục không có bài xích gì, chỉ là..."

Vấn đề nằm ở bạn diễn.

Tại sao lại là Triệu Lam cơ chứ? Cô và nàng đang trong mối quan hệ đặc biệt như vậy, đóng cảnh tình cảm thật không đúng chút nào đi. Không phải sẽ rất khiên cưỡng và kỳ quặc sao?

Nếu đặt trường hợp là một người khác thì nàng đã không phải bận tâm và khó xử như vậy. Nhưng làm gì có chuyện đạo diễn sẽ thay một ảnh hậu như Triệu Lam, không khéo người phải cuốn gói đi là nàng mới đúng.

Hai người đều đang chờ đợi câu trả lời của Cố Thanh Hàn nhưng nàng chỉ nói lấp lửng, Chung Y Điềm không khỏi sốt ruột, "Chỉ là thế nào?"

"Thôi thôi, không nói chuyện này nữa", Cố Thanh Hàn phất tay, vội lái sang chủ đề khác, "Cậu lo mà chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo đi, bằng không thì..."

Nàng còn chưa kịp nói hết câu, vai trái đã cảm nhận được có một bàn tay chạm vào, theo sau đó là giọng nói của Chu Ân Tầm vang lên bên tai.

"Cố tiểu thư, cô đang rảnh chứ? Có thể nói chuyện với tôi một chút được không?"

"Tất nhiên là được rồi"

Cố Thanh Hàn lịch sự cười, còn chủ động kéo ghế cho Chu Ân Tầm ngồi lại nhưng cô ta một mực bảo không cần, "Tôi là có việc muốn trao đổi riêng với cô, ở đây còn có bạn cô, không được tiện cho lắm"

Cố Thanh Hàn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ thấy Chu Ân Tầm đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng dâng lên sự thắc mắc. Nàng vốn dĩ cảm thấy giữa mình và người này không có chuyện riêng tư gì để trao đổi, tám phần mười là đã muốn từ chối rồi. Nhưng lỡ như thật sự là chuyện liên quan đến công việc thì sao, nàng không thể tỏ vẻ thờ ơ như vậy được. Lưỡng lự một hồi, Cố Thanh Hàn vẫn là miễn cưỡng gật đầu.

Chu Ân Tầm thoáng chốc rất vui vẻ, liền cầm tay nàng nhét vào một tấm giấy nhỏ, sau đó hướng Chung Y Điềm và Nhậm Viễn chào một tiếng rồi xoay người.

Trước khi đi còn cố ý vuốt nhẹ mu bàn tay nàng một cái.

Cố Thanh Hàn đánh cái rùng mình, bản thân nàng xưa giờ không quen làm những cử chỉ động chạm như vậy. Có thể cô ta là kiểu người thích skinship nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu, dù vậy vẫn cố nhịn xuống.

Âu cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi.

Chung Y Điềm cũng cảm thấy dáng vẻ Chu Ân Tầm có phần bất thường. Cô ta và Cố Thanh Hàn không thân, nói chuyện cứ nhất thiết phải ghé sát lỗ tai người ta đến như vậy sao? Hơn nữa ánh mắt của người phụ nữ này vừa nhìn đã thấy có vấn đề.

"Hai người nói xem, Chu tiểu thư muốn gặp riêng mình là có chuyện gì?", Cố Thanh Hàn nheo mắt nhìn theo bóng lưng của cô ta, mờ mịt hỏi.

Nàng nhớ rõ là bản thân không mắc phải lỗi nào nghiêm trọng trong lúc quay cả, việc gì mà đích thân giám đốc sản xuất phải cần trao đổi gấp như vậy?

"Mình làm sao mà biết được nha?", Chung Y Điềm nhún vai, "Nhưng mình có cảm giác cái cô Chu Ân Tầm này cứ sao sao ấy"

"Tôi cũng thấy vậy", Nhậm Viễn nói. Từ lúc vào đoàn đến giờ cậu đặc biết để ý Chu Ân Tầm luôn muốn tìm cách tiếp cận trò chuyện với nàng dù cả hai người đều không có vẻ thân thiết.

"Cậu mau mở tờ giấy ra xem nội dung bên trong là gì đi"

Cố Thanh Hàn gật đầu làm theo, xem xong lại càng khiến nàng cảm thấy khó hiểu hơn nữa.

Nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ số.

Chung Y Điềm vỗ nhẹ vai nàng, nghiêng đầu hỏi, "Trong đó viết gì?"

"403"

"Chỉ vậy thôi hả?"

"Ừ, như vậy là ý gì đây?", Cố Thanh Hàn càng nghĩ càng không hiểu nổi. Nàng cầm tờ giấy xoay tới xoay lui, lật qua lật lại cả hai mặt nhưng không tìm được thêm bất cứ thông tin nào khác, liền dựa theo suy nghĩ của mình phỏng đoán, "Lẽ nào là số phòng khách sạn?"

"Hửm?", Chung Y Điềm thả cuốn kịch bản trên tay xuống, nhíu mày, "Tự dưng hẹn cậu đến phòng khách sạn của cô ta làm gì?"

"Chắc chỉ là mấy chuyện liên quan tới công việc thôi, chứ mình và cô ấy đâu có gì để tán gẫu"

"Không đúng, bàn công việc kiểu gì mà lại chui vào trong khách sạn chứ?", Nhậm Viễn ngược lại không nghĩ đơn giản như vậy, biểu cảm của cậu tương đối nghiêm trọng, "Nếu vậy chẳng thà ở trước mặt đạo diễn hoặc gặp trực tiếp ở phim trường không phải tiện hơn sao?"

Cố Thanh Hàn chớp mắt nhìn cậu ta, tổng cảm thấy như vậy cũng rất có lý.

"Mình đồng ý với A Viễn", Chung Y Điềm bày ra dáng vẻ nghiêm túc suy luận, rồi giống như vừa thông suốt chuyện gì, nàng đột nhiên hô lên một tiếng, "Có khi nào giống như tình tiết trong mấy vụ án, gặp riêng bàn chuyện không thành rồi dẫn tới mâu thuẫn, xô xát, sau đó là giết người rồi phi tang xác không?"

Nhậm Viễn: "..."

Thật là, uổng công nãy giờ chú ý lắng nghe...

Cố Thanh Hàn bất lực đỡ trán, "Cậu đi xa quá rồi đó"

Chung Y Điềm vui vẻ cười lớn nhưng rồi rất nhanh lại quay về bộ dạng nghiêm túc, chân thành khuyên nhủ, "Nói gì thì nói, mình nghĩ cậu không nên đến đó đâu"

Nàng giống như mơ hồ đoán được ý đồ của Chu Ân Tầm là gì. Nếu mọi chuyện đúng như nàng nghĩ, để Cố Thanh Hàn một thân một mình đi như vậy quả thật không thể yên tâm chút nào, mà cho dù có sai thì đây chắc chắn cũng không thể là mục đích tốt được.

"Hoặc ít nhất cậu nên gọi Lam tỷ đi cùng đi, dù sao thì địa vị và tiếng nói của chị ấy ngang tầm với cô ta, như vậy sẽ an toàn cho cậu hơn"

Nhắc đến Triệu Lam giống như chạm vào sợi dây yếu điểm của Cố Thanh Hàn vậy, nàng chỉ trầm ngâm suy nghĩ mà không trả lời.

...

Đoàn làm phim lúc này đang là giờ nghỉ trưa, hôm nay lịch quay của Triệu Lam gần như là cả ngày, vậy nên liền tranh thủ chút thời gian ít ỏi này tựa người vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nghiên Vy đứng một bên lo lắng hỏi: "Tôi quay về khách sạn lấy thuốc cho cậu nhé?"

"Không cần", Triệu Lam hằn học đáp. Vốn dĩ chuyện đêm qua đã khiến cô không vui rồi, sáng nay đến tìm nàng thì lại không gặp, còn tưởng đối phương có chuyện quan trọng nên mới phải đi làm sớm, hóa ra là để có thêm thời gian hẹn hò với người con trai khác.

Trong đầu Triệu Lam lúc này chỉ toàn là hình ảnh Cố Thanh Hàn cực kỳ vui vẻ và thoải mái khi ở bên cạnh Nhậm Viễn, chưa bao giờ cô thấy nàng nói nhiều như vậy khi ở cùng mình, đúng là trọng sắc khinh bạn.

Ôm tâm trạng buồn bực trong lòng thì làm sao mà ngủ êm giấc được.

Tất cả đều tại họ Cố đó.

Khó khăn lắm Triệu Lam mới chợp mắt được một chút thì chuông điện thoại di động chợt reo lên, cô với tay vào trong túi xách, trực tiếp tắt máy.

Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông lần hai, Triệu Lam liền bực bội. Cô cực ghét việc bị làm phiền trong lúc ngủ, mà người gọi mình giờ này chắc chắn chỉ có một mà thôi. Lẽ ra Triệu Lam đã định không nghe máy nhưng xui khiến thế nào đó lại ấn nhầm nút nhận cuộc gọi, đành phải dùng ngữ khí không mấy vui vẻ hỏi đối phương, "Có chuyện gì vậy?"

Cố Thanh Hàn nghe được giọng điệu ngái ngủ của cô chợt khựng lại, lập tức chuyển nội dung muốn nói sang câu khác, "Tôi làm phiền chị nghỉ trưa sao?"

Giọng nói này khiến Triệu Lam hơi chút giật mình, vội dụi mắt nhìn lại tên hiển thị trên màn hình, hóa ra là nàng.

"Không phải, chỉ là tôi tưởng..."

Tưởng là Thẩm Tư Đằng gọi đến.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Cố Thanh Hàn nhận thấy mình đang phá giấc ngủ trưa của cô, vậy nên liền gạt bỏ ý định ban đầu, "Cũng không quan trọng lắm, để sau nói cũng được, chị nghỉ ngơi đi"

Nàng đã nói là không phải việc gấp, vậy nên Triệu Lam cũng không gặn hỏi gì thêm, chỉ "Ừ" một tiếng.

Cơn buồn ngủ quả thật đã đánh bay toàn bộ tâm tư của cô vào lúc này.

Sau khi tắt máy, Cố Thanh Hàn nhanh chóng rời khỏi phim trường bắt xe về lại khách sạn. Nàng không ghé qua tầng của mình mà đi thẳng lên tầng bốn, tránh đụng phải Triệu Lam và Nghiên Vy.

Đứng trước cửa phòng Chu Ân Tầm, tâm trạng Cố Thanh Hàn chẳng biết vì lý do gì mà bắt đầu trở nên căng thẳng. Nàng cố trấn an bản thân lại, nhủ thầm mọi chuyện sẽ ổn.

Tốt xấu gì Chu Ân Tầm cũng chỉ là phụ nữ, chắc cũng không đến nỗi nào đâu.

Trong lúc Cố Thanh Hàn chuẩn bị gõ cửa thì bắt gặp Ái Lặc Sa từ thang máy đi ra, ánh mắt vừa chạm nhau cô ta đã chủ động tiến lại phía này bắt chuyện, "Ha, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cô ở đây, cô đến tìm Chu tổng à?"

"Đúng vậy, cô ấy cũng hẹn cô đến để bàn chuyện công việc sao?"

Ái Lặc Sa lắc đầu, "Không có, tôi đến để đưa đồ Chu tổng nhờ mua giúp", nói xong lại quét mắt một lượt xem biểu cảm của nàng rồi mới tiếp tục, "Cô giúp tôi đem cái này vào cho Chu tổng được không? Dù sao thì bây giờ cô cũng đi gặp cô ấy mà"

Cố Thanh Hàn hạ tầm mắt vào túi nilon đựng ba chai rượu Ái Lặc Sa đang cầm. Nàng không có thói quen từ chối những chuyện lặt vặt như vậy, cũng không có nghĩ nhiều, rất nhanh liền đồng ý, "Được rồi, để tôi đưa cô ấy giùm cho"

"Cảm ơn cô, còn đây là tiền thối"

Ái Lặc Sa vui vẻ giao lại mọi thứ cho nàng, sau đó cũng liền rời đi. Cố Thanh Hàn không cảm thấy có gì bất thường nên cũng yên tâm đôi chút, nàng quay người lại gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra giọng nói của Chu Ân Tầm, "Ai vậy?"

"Là tôi, Cố Thanh Hàn"

Đợi một lúc mà người kia vẫn im bặt khiến nàng lo lắng xảy ra chuyện, vội áp tai vào mặt cửa nghe ngóng, mơ hồ nghe được âm thanh của tiếng nước chảy.

"Chu tiểu thư, cô không sao chứ?"

"...Thật ngại quá, tôi đang tắm, cô cứ tự nhiên vào phòng đi, cửa không khóa"

Cố Thanh Hàn nhíu mày, ai đời nghệ sĩ thuê phòng khách sạn mà lại không khóa cửa? Cứ cho là ở đây được bảo vệ nghiêm ngặt và đã có hẹn với nàng trước, nhưng ngay dưới cổng ngày nào cũng có nhóm fan tư sinh túc trực 24/7, lỡ không may có người lọt vào được thì sao? Như vậy cũng quá nguy hiểm đi?

Mà cái khách sạn này cách âm cũng thật kém.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nàng vẫn là đẩy cửa bước vào. Bên trong rất trang hoàng lại rộng lớn, xem ra cũng thuộc dạng phòng tổng thống như phòng của Triệu Lam. Cố Thanh Hàn đem rượu để lên bàn, nhìn một lượt khắp phòng, bắt đầu cảm thấy lại có thứ không đúng.

Phòng lớn như vậy, một cái ghế cũng không có?

Chỉ có một chiếc giường cỡ lớn đặt ở giữa, một cái tủ quần áo, tủ lạnh mini, một bàn trà nhỏ và chiếc tivi treo trên tường.

Cố Thanh Hàn còn đang loay hoay không biết đứng ngồi chỗ nào thì Chu Ân Tầm đã đẩy cửa phòng tắm bước ra, trên người mặc một chiếc áo choàng ngủ vô cùng mỏng manh và gợi cảm, đã vậy lại còn bị nước từ trên tóc nhỏ xuống làm ướt sũng một mảng lớn, cơ hồ để lộ không ít những thứ cần phải che chắn. Dáng vẻ cực kỳ phong tình vạn chủng.

Quan trọng là bên trong cô ta không mặc gì hết!!!

Nàng lúc này không khỏi có chút gượng gạo. Tuy biết cả hai đều là phụ nữ, không nhất thiết phải giữ kẽ quá mức, nhưng thế này thì có hơi...

Nếu nàng là đàn ông và nhìn thấy khung cảnh này, khỏi phải nói cũng biết bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng nàng là con gái.

Và (chắc) là gái thẳng 100%.

Mà sao ai tiếp xúc cũng nói nàng là song tính, ngay cả bác sĩ tâm lý như Tần Dư cũng khẳng định điều này.

Thôi thì coi như 99,98% đi.

Chu Ân Tầm ngược lại không có vẻ gì là ngượng ngùng giống Cố Thanh Hàn, cứ như chuyện này với cô ta hết sức bình thường.

"Chu tiểu thư, Eliese nhờ tôi đưa cái này cho cô", nàng chỉ tay vào mấy chai rượu trên bàn, cố gắng không nhìn trực diện vào thân thể người này quá lâu.

"Ừ, cảm ơn cô", Chu Ân Tầm ném khăn lau tóc vào máy giặt, sau đó trở ra ngồi lên giường, nhìn thấy Cố Thanh Hàn đứng lóng ngóng không nhúc nhích, liền vỗ nhẹ xuống mặt nệm, "Tôi không thường xuyên mời khách nên trong phòng không có ghế, cô ngồi tạm trên giường đi"

Bàn công chuyện trên giường???

Nếu Chu Ân Tầm là đàn ông thì nàng đã nghĩ đây hẳn là có ý đồ xấu rồi, dù vậy vẫn tìm cách từ chối khéo, "À thôi...không cần, tôi đứng được rồi"

"Không có gì phải ngại, cô cứ xem như chúng ta là bạn đi, tôi muốn nói một chút về việc hợp tác"

Cố Thanh Hàn nhìn ánh mắt có vẻ thật thà của Chu Ân Tầm, hơn nữa cũng đã có chủ đề trò chuyện cụ thể, vậy nên chần chừ vài giây liền chậm rãi đi tới đặt mông ở sát mép giường.

"...Cô ngồi vậy không thấy mỏi hả?", Chu Ân Tầm dở khóc dở cười nhìn nàng.

Giường lớn như vậy, nàng để chừa khoảng trống ở giữa chắc phải tính bằng hải lý.

"Tôi quen rồi", Cố Thanh Hàn ngồi thẳng người, hai chân khép chặt, hai tay đặt lên đầu gối, đúng chuẩn dáng ngồi của học sinh gương mẫu trong giờ chào cờ.

Chu Ân Tầm nhịn không được bật cười, "Cũng thú vị đấy chứ, cô có muốn uống gì không?"

Nàng cẩn thận suy nghĩ một lúc. Tuy rằng không muốn nghĩ xấu người khác nhưng an toàn của bản thân mình vẫn là trên hết.

"Ừm...Ở đây có nước ngọt không?"

Cô ta lập tức lắc đầu, "Chỉ có rượu hoặc bia thôi"

"Vậy tôi nuốt nước bọt cũng được"

"..."

Chu Ân Tầm đứng dậy đi đến bên bàn lấy ra mấy chai rượu lúc nãy, rót vào nửa ly, sau đó đưa cho Cố Thanh Hàn, "Cô uống thử loại này đi, chỉ là trái cây lên men thôi, nồng độ cồn không cao lắm, tôi chắc chắn cô sẽ thích"

Người ta đã đích thân rót tận răng, dâng tận miệng rồi, đẩy ra thì cũng không hay cho lắm, uống một ít chắc cũng không sao. Nàng chăm chăm nhìn vào màu đỏ của ly rượu rồi đưa tay cầm lấy, hớp một ngụm. Vị đắng chát lập tức tràn vào trong khoang miệng, nhấm nháp một lúc liền cảm nhận được vị ngọt của trái cây, vậy nên không hề gây cảm giác khó chịu như những loại khác. Cố Thanh Hàn đánh giá loại đồ uống này kỳ thực cũng không tệ.

Nhưng rượu vẫn là rượu, có thơm có ngon thế nào thì cũng không thể uống quá nhiều. May là nàng vẫn đủ tỉnh táo để nhớ ra điều đó.

Chu Ân Tầm thấy Cố Thanh Hàn chỉ uống đúng một lần rồi thôi, dù có chút ngoài ý muốn nhưng cũng không tiếp tục gượng ép nàng. Cô ta cũng tự rót cho mình một ly đầy, hướng giường ngủ đi tới, trực tiếp ngồi sát bên người nàng.

Khoảng cách này khiến Cố Thanh Hàn bắt đầu thấy không thoải mái. Nàng hơi nhích ra một chút, Chu Ân Tầm lại không ngần ngại sấn tới, mãi đến khi thấy bản thân sắp lọt xuống nền đất, nàng mới khách sáo mở miệng, "Chu tiểu thư này, bộ cô không thấy nóng hả?"

Mắc cái gì như muốn ngồi vào trong lòng tôi luôn vậy?

"Không nha, trong phòng đang mở máy lạnh mà?", cô ta vờ như không hiểu ý nàng nói, "Cô có vẻ căng thẳng nhỉ? Đổ nhiều mồ hôi như vậy"

Nói xong liền mở tủ lấy ra một tờ khăn giấy như muốn giúp nàng lau đi mồ hôi trên mặt, không kịp chạm vào đã bị Cố Thanh Hàn chặn lại, nàng chớp mắt đã rút tờ khăn giấy ra khỏi tay Chu Ân Tầm, cười gượng, "Cảm ơn ý tốt của cô, tôi tự lau được rồi"

"Cô dường như luôn cảnh giác với tôi đúng không?"

"Không phải, đây chỉ là thói quen của tôi thôi"

Nàng nào dám nói thật lòng mình.

"Vậy à, tôi còn tưởng cô sợ tôi sẽ làm gì cô chứ", cô ta lại tiếp tục kéo gần khoảng cách, hai khỏa căng tròn gần như ép sát vào cánh tay phải của nàng,

Má ơi, sao cứ sáp sáp lại đây hoài vậy?

Không được rồi, phải chạy.

Cố Thanh Hàn nghiêng người nỗ lực né tránh, "Cô gọi tôi đến đây là có chuyện gì quan trọng sao? Nếu không gấp thì để bữa khác hẵng nói được không? Bây giờ tôi cần về phòng gấp"

"Làm sao vậy?"

"Tôi...tôi muốn đi đại tiện"

"..."

"Ở đây cũng có nhà vệ sinh mà"

Con lạy mẹ.

Nhân lúc Cố Thanh Hàn không chú ý Chu Ân Tầm liền ôm hẳn cánh tay nàng, "Tôi nghe nói cô đã từ chối lời chiêu mộ của đích thân Lâm tổng có đúng không? Cô không muốn vào Hoan Diệu?"

Nghe đến chuyện công việc Cố Thanh Hàn cũng bớt căng thẳng hơn một chút, "Tôi cảm thấy bản thân không phù hợp, Hoan Diệu thật sự ở một đẳng cấp khác so với tôi hiện tại"

"Vậy sao? Tôi ngược lại đánh giá rất cao năng lực của cô nha"

"Cảm ơn..."

"Vậy cô có muốn sự nghiệp của mình sẽ càng tiến xa hơn bây giờ không?", Chu Ân Tầm nhếch miệng, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua người nàng.

Cố Thanh Hàn thật sự đã bị dọa sợ, bắt đầu cảm thấy có chuyện không lành, "Ý cô là..."

Dưới cằm bị một lực đạo nâng lên, người trước mắt nàng lúc này như hóa thành một con hồ ly tinh đang chuẩn bị vồ lấy con mồi.

"Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cô sẽ có được tất cả, bất cứ thứ gì tôi cũng đều có thể đáp ứng"

Cố Thanh Hàn trong lòng phun tào. Mẹ kiếp, quả nhiên hai người kia nói không sai mà. Đúng là tự dâng mình cho miệng hổ, biết vậy nàng đã không vác xác tới đây rồi.

"A ha ha, Chu tiểu thư cũng biết nói đùa thật đó, chúng ta đều là phụ nữ mà..."

Làm ăn được cái vẹo gì?

"Tôi đang nghiêm túc", Chu Ân Tầm hạ thấp giọng, sau đó nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình.

Cố Thanh Hàn mơ hồ cảm nhận ngón tay mình chạm vào hạt đậu nhỏ bên dưới lớp áo choàng ngủ của cô ta.

Nàng chỉ thấy khó chịu cùng ghê tởm, cố tìm cách rút tay mình ra.

Chu Ân Tầm liền tăng thêm lực đạo giữ lại, bắt đầu dỗ ngọt nàng, "Chẳng lẽ cô không muốn bản thân cũng không thua kém Triệu Lam sao?"

Triệu Lam? Đúng rồi, là Triệu Lam. Nàng muốn gặp cô, chưa bao giờ nàng khao khát cô sẽ xuất hiện trước mặt mình như lúc này.

"Không...tôi không muốn..."

Cố Thanh Hàn vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của cô ta, đứng dậy vụt chạy, Chu Ân Tầm cũng lập tức đuổi theo. Hai người giằng co qua lại, trong một phút bất cẩn eo Cố Thanh Hàn đã đập mạnh vào cạnh bàn khiến nàng nhất thời không thể phản kháng, thân thể liền bị Chu Ân Tầm ôm chặt, đẩy mạnh xuống giường, tay phải chen vào giữa hai chân nàng.

"Đừng..."

__________________________

P/s: Không ngờ mọi người vẫn còn nhớ tới Triệu ảnh hậu và Tiểu Thanh Hàn của chị ấy nha, cảm ơn mọi người rất nhiều ạ~ <3 <3
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!