Cho dù trên đường tu hành gặp phải lòi kiếp khủng bố như Tô Thị A Thập Lục thì đã sao? Dù cho gặp phải kiếp nạn lớn hơn nữa thì thế nào?
Đáp án còn cần phải nói à?
Dù gặp phải vô số hiểm nguy, gánh chịu bao nhiêu kiếp nạn đi nữa, dù có thể gặp phải nguy hiểm thân tử đạo tiêu bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng, cuộc sống bình thường của người phàm há có thể sánh được với cuộc đời vĩ đại phóng khoáng kia?
Đã sớm nói rõ sống chết có mệnh, vậy thì đã sao?
Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Trừ phi là những kẻ chỉ biết ăn no chờ chết, hoặc là kẻ gan nhỏ như chuột, bằng không thì ai lại bỏ qua cơ hội như thế?
Đúng lúc trên Nhóm Cửu Châu Số 1 có người đang nói chuyện.
Là Vũ Nhu Tử đang kể lại những chuyện gặp phải ở thành phố J cho Bắc Hà Tán Nhân nghe, nói cô ấy gặp gỡ Tống tiền bối thế nào, tìm được Quỷ Đăng Tự ra sao, bắt linh quỷ kiểu gì.
Lúc nhìn thấy Vũ Nhu Tử đang online, trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ngón tay của hắn gõ liên tục trên bàn phím, gửi đi dòng chat đầu tiên của mình ở trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
Thư Sơn Áp Lực Đại:
– Chào các tiền bối.
Chỉ là một câu chào hỏi bình thường, bất quá thân là một người mới, mở đầu như thế là được rồi nhỉ?
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử:
– Là vị tiền bối nào đang online vậy? Xin chào tiền bối.
Cô nàng Vũ Nhu Tử này đúng lúc cũng đang online, đối với cô mà nói, phàm là người ở trong nhóm thì ngoại trừ Tô Thị A Thập Lục ra thì ai cũng là tiền bối hết.
– Ể? Thư Sơn Áp Lực Đại?
Bắc Hà Tán Nhân có chút ngạc nhiên.
Hắn nhớ rõ hơn mười ngày trước, chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân bất cẩn thêm nhầm một phàm nhân. Nhưng đối phương vẫn luôn không trồi lên nói chuyện, Bắc Hà Tán Nhân thiếu chút nữa đã quên mất trong nhóm vẫn còn một người như thế.
Vốn dĩ còn nghĩ đối phương sẽ out khỏi nhóm này sớm thôi,bởi vì đối với người bình thường không biết người trong nhóm chỉ toàn tu chân giả thế này, chỉ xem nội dung chat thôi nhất định sẽ cho rằng mình vào nhầm một nhóm có bệnh thần kinh, sau đó sẽ quyết đoán out khỏi nhóm ngay.
Không ngờ lâu như thế mà Thư Sơn Áp Lực Đại này vẫn còn ở lại trong nhóm. Hơn nữa vừa mới mở miệng đã gọi người khác là tiền bối, lẽ nào người này đã phát hiện sự đặc biệt trong nhóm rồi sao?
Thư Sơn Áp Lực Đại:
– Xin chào Bắc Hà tiền bối. Vũ Nhu Tử, cảm ơn hai rương dược liệu của cô!
– Ôi ôi ôi? Là Tống tiền bối!!
Vũ Nhu Tử lập tức phản ứng lại, vui vẻ đáp lời. Cô vẫn không tìm được vị tiền bối nào có tên tục gia là Tống Thư Hàng ở trong nhóm cả, không ngờ hôm nay Tống tiền bối cư nhiên lại online.
Thư Sơn Áp Lực Đại:
– Vũ Nhu Tử, cô gọi tôi là Thư Hàng là được rồi. Tôi chỉ là người thường bị Hoàng Sơn Chân Quân vô tình thêm nhầm vào nhóm thôi. Lại nói lý do tôi bị thêm nhầm vào chính là vì tài khoản của tôi và cô chỉ khác nhau có một số thôi. Hoàng Sơn Chân Quân vốn định thêm cô, nhưng nào ngờ lại thêm nhầm tôi vào.
– A? Tống tiền bối nói thế thì ta mới để ý, hóa ra ID của chúng ta chỉ khác nhau có một số thôi. Chúng ta thật sự rất có duyên đó!
Vũ Nhu Tử vui vẻ nói. Xem ra cô nàng này nhất thời không đổi được cái xưng hô Tống tiền bối rồi.
Bắc Hà Tán Nhân xem tới đây là hiểu ra, vị ‘tiền bối Tống Thư Hàng tốt bụng trong nhóm’ mà Vũ Nhu Tử vô tình gặp được lúc ở Giang Nam chính là Thư Sơn Áp Lực Đại này.
Cũng có thể hiểu được vì sao đối phương vừa nói chuyện lại gọi mọi người là tiền bối.
– Thư Hàng tiểu hữu, nếu như ngươi bắt đầu trò chuyện ở trong nhóm, chứng tỏ ngươi đã nhìn ra thứ gì từ chỗ Vũ Nhu Tử rồi đúng không?
– Bắc Hà Tán Nhân lại gửi kèm theo một cái icon mỉm cười.
Khả năng gieo quẻ của Hoàng Sơn Chân Quân có vẻ khá lợi hại đấy, giỏi hơn tên tiện nhân Đồng Quái Tiên Sư kia nhiều lắm. Vị tiểu hữu này quả nhiên là có duyên với người ở trong nhóm. Bất quá lúc trước tại sao Hoàng Sơn Chân Quân không chịu nói kết quả quẻ bói ra nhỉ?
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử:
– Tống tiền bối có thể nhìn ra điều gì từ chỗ ta chứ?
Thư Sơn Áp Lực Đại:
– Nếu nói ra thì quả thật có liên quan khá lớn với Vũ Nhu Tử, trong lúc giúp cô ấy tìm kiếm Qủy Đăng Tự, tôi quả thật cảm giác được cô ấy khác hẳn với người bình thường. Nhưng quan trọng nhất là hai rương dược liệu dùng để luyện chế thối thể dịch phiên bản đơn giản hóa mà cô ấy gửi đến hôm nay, vừa rồi tôi đã thử một lần dựa theo đơn thuốc của Dược Sư…. Vừa mới uống thử một ngụm nước thuốc.
– Ồ? Chẳng lẽ ngươi luyện chế thối thể dịch thành công rồi?
Bắc Hà Tán Nhân nói với vẻ kinh ngạc. Một phàm nhân bình thường, nhận được dược liệu mà Vũ Nhu Tử đưa cho, sau đó dưới tình huống không có ai hướng dẫn, chỉ dựa theo đơn thuốc của thối thể dịch thôi mà có thể luyện chế thành công ?
-Truyện đư-ợc cập nhật nh-anh nhất tại iread.vn-Từ khi nào mà luyện đan trở nên dễ dàng như thế?
Hay là trên người Tống Thư Hàng này có được vận may khủng bố nào đó cho nên vận khí nghịch thiên?
Vận may là chuyện huyền ảo khó mà nói rõ, nhưng mọi người không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Bắc Hà Tán Nhân có quen một kẻ có được khí vận nghịch thiên, kẻ kia không cần làm gì cả, mỗi khi hết tiền thì chỉ cần đi ra ngoài dạo một vòng thôi là có thể nhặt tiền đến mỏi tay. Ra ngoài một vòng thôi đã kiếm đủ cho hắn tiêu đến mấy ngày.
Chỉ tiếc rằng rõ ràng có được khí vận mạnh mẽ dường ấy, nhưng lại không có chút thiên phú tu luyện nào. Bằng không kiểu gì Bắc Hà Tán Nhân cũng sẽ thu hắn làm đệ tử.
Vũ Nhu Tử cũng kinh ngạc nói:
– Tống tiền bối, dược liệu của ta hẳn là trưa hôm nay mới chuyển đến nơi thôi mà? Tính ra thì nhiều nhất chỉ đủ thời gian luyện ra được một lò đan dược mà thôi? Chẳng lẽ tiền bối ngươi làm một lần là thành công luôn?
– Tôi cũng không biết mình thành công hay thất bại nữa… Tuy rằng tiến hành từng bước dựa trên thứ tự của đơn thuốc, nhưng đến loại dược liệu thứ bốn mươi thì có chút chuyện ngoài ý muốn.
Tống Thư Hàng lại nói tiếp:
– Cuối cùng tôi chỉ có được chừng năm muỗng nhỏ thối thể dịch thôi, tôi dùng thử một chút, thân thể được mạnh lên rất nhiều. Từ thị lực, sức mạnh thân thể, sức chịu đựng hay khí lực, toàn bộ đều được mạnh lên.
– Có những điểm đó thì quả thật chứng minh ngươi đã luyện chế thành công rồi. Dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi chăng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ là phẩm chất của thối thể dịch giảm đi một chút mà thôi.
Bắc Hà Tán Nhân khẳng định.
Thối thể dịch là nước thuốc căn bản nhất, kháng tính rất thấp.
Cho nên nó khác với những đan dược phẩm chất cao khác, yêu cầu đối với phẩm chất của nó không cao lắm. Dù cho thứ luyện chế ra có phẩm chất tương đối thấp đi nữa cũng không sao, dùng nhiều thêm một chút cũng có thể sinh ra hiệu quả y hệt, đây chính là một trong số các lý do dù hiệu quả của thối thể dịch bản đơn giản hóa của Dược Sư chỉ bằng một nửa so với bản cũ, nhưng vẫn được mọi người ở trong nhóm khẳng định.
Nếu như là đan dược phẩm chất cao, phẩm chất kém một chút thì hiệu quả sẽ khác rõ rệt, hơn nữa cũng không thể dùng số lượng nhiều để tích lũy dược lực được. Đan dược càng phẩm chất cao thì kháng tính lại càng mạnh. Đan dược phẩm chất kém một bậc thì cần dùng hơn cả trăm viên để bù vào. Dùng càng nhiều thì dược kháng tính lại càng mạnh, dần dà sẽ khiến loại đan dược phẩm chất cao này không còn hiệu quả đối với tu luyện giả nữa.
– Nói ra thì thật sự ta càng muốn biết Thư Hàng tiểu hữu ngươi luyện ra được mấy lò thối thể dịch? Thành công mấy lần?
Bắc Hà Tán Nhân tò mò hỏi thử.
– Mấy lò ấy à? Hẳn là chỉ có một lò thôi. Bởi vì ta chỉ có một cái bếp điện từ mà thôi.
Tống Thư Hàng thành thật trả lời.
Hắn còn chưa gửi lên thì Vũ Nhu Tử đã nói trước:
– Chắc là Tống tiền bối chỉ mới luyện chế có một lần mà thôi. Bởi vì lúc dược liệu của ta gửi đến đấy tới giờ chỉ mới có năm sáu giờ mà thôi.
– Một lần, ngay lần đầu tiên đã thành công?!
Bắc Hà Tán Nhân đột nhiên cảm giác đầu gối của mình muốn nhũn ra, thật muốn quỳ xuống khóc to. Hắn là tán nhân, lúc vừa bắt đầu tu luyện toàn bộ chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Năm đó khi hắn luyện chế thối thể dịch thì thất bại bao nhiêu lần nhỉ? Căn bản đã chẳng thể nào nhớ rõ được! Tóm lại là hắn thất bại rất nhiều lần, thất bại tới mức táng gia bại sản mới có thể mò mẫm ra được cách luyện chế thối thể dịch! Tuy rằng lúc ấy thứ hắn luyện chế là thối thể dịch bản cũ, nhưng thật sự là người so với người tức chết người mà!
Lại nói, bếp điện từ kia là cái gì? Lò luyện đan kiểu mới à?
Chẳng lẽ nha đầu Vũ Nhu Tử kia còn tặng một cái lò đan luyện đan cho Tống Thư Hàng tiểu hữu? Chẳng lẽ là do lò luyện đan kiểu mới này có thể gia tăng xác xuất thành công?
Nghĩ tới đây, Bắc Hà Tán Nhân thử hỏi:
– Thư Hàng tiểu hữu, lẽ nào bếp điện từ mà ngươi nói khi nãy là lò luyện đan kiểu mới à?
– Hả? Có loại lò luyện đan như thế à?
Vũ Nhu Tử nghi hoặc hỏi.
Lúc nhìn thấy Vũ Nhu Tử hỏi theo, Bắc Hà Tán Nhân cảm thấy ruột gan mình ẩn ẩn nhói lên … sao hắn lại có dự cảm là câu trả lời tiếp theo của Tống Thư Hàng sẽ khiến giọt nước mắt của hắn chảy ngược thế này!
– …
Tống Thư Hàng nhìn bếp điện từ nằm trong bếp, ngón tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím:
– Không phải, là bếp điện từ gia dụng do một công ty tên Uy Chấn sản xuất.
– Bếp điện từ chứ không phải lò luyện đan à? Là cái bếp điện từ dùng để nấu ăn ấy hả?
Bắc Hà Tán Nhân cảm giác huyết áp của mình đang tăng cao.
Tống Thư Hàng ngượng ngùng trả lời:
– Đúng vậy.
– Ha ha, không hổ là Tống tiền bối.
Vũ Nhu Tử nói.
– Vậy lò đan thì sao? Ngươi dùng lò đan gì?
Bắc Hà Tán Nhân lại hỏi tiếp.
– Ách, nếu như nhất định phải nói là lò luyện đan thì chắc là nồi lẩu đấy.
Tống Thư Hàng cảm giác có chút xấu hổ. Chẳng giống phong cách tiên hiệp chút nào, khiến hắn cảm thấy có phần xấu hổ.
– Nồi lầu? Là loại lò luyện đan kiểu gì thế? Không…. đợi đã. Ngươi đừng có nói với ta, cái nồi lẩu đấy chính là cái loại nồi dùng để ăn lẩu nhé?
Bắc Hà Tán Nhân dùng sức gõ mấy chữ.
– Ừ, đúng là cái đó.
Tống Thư Hàng trả lời.
– …..
Bắc Hà Tán Nhân chỉ còn một chuỗi câm nín tuyệt đối.
Bắc Hà Tán Nhân cảm thấy … kinh nghiệm luyện đan của mình bao năm nay quả nhiên uống phí. Người ta lần đầu tiên luyện đan, dùng bếp điện từ với nồi lẩu thôi cũng có thể luyện ra được thối thể dịch, còn hắn hiện tại luyện mười lò còn phải thất bại một hai lò đây.
Hồi lâu sau hắn mới lên tiếng hỏi:
– Ta có thể chửi tục một tiếng không?
– Mẹ kiếp!
Cuồng Đao Tam Lãng đã mắng trước một bước.
– Mẹ kiếp!
Đồng Quái Tiên Sư nối gót sát theo sau.
– Mẹ kiếp!
Túy Nguyệt Cư Sĩ giữ nguyên đội hình. Nói tới Túy Nguyệt Cư Sĩ, dường như cũng là một ID thường xuyên xuất hiện trong nhóm, hắn chắc là một vị tiền bối thường xuyên hoạt động. Nhưng không hiểu tại sao, mỗi lần Tống Thư Hàng nhìn thấy hắn nói chuyện luôn cảm giác nhìn thật quen mắt, nhưng quay đầu một cái đã quên béng hắn là ai.
– Khốn kiếp, ba người các ngươi đều mắng xong rồi, ta mắng cái quỷ gì nữa đây?
Bắc Hà Tán Nhân buồn bực nói:
– Xem tuyệt chiêu của ta đây, @Dược Sư, tới lúc ngươi ra trận rồi, Dược Sư huynh!
– Đây.
Dược Sư trồi lên, hắn vẫn luôn im lặng xem nhật ký chat.
Một hồi sau, hắn cứ viết viết lại xóa xóa một lúc mới gõ ra được một câu:
– Tiểu hữu, có thể tả lại quá trình ngươi luyện dược không? Đặc biệt là lúc ngoài ý muốn khi cho loại dược liệu thứ bốn mươi mà ngươi nói đấy.
Hai mắt của Vũ Nhu Tử sáng lên:
– Ồ, Tống tiền bối, bước này ta cũng đặc biệt muốn biết, ta đã thất bại ở bước này mấy lần rồi!
Có Vũ Nhu Tử ở đây, Tống Thư Hàng dễ dàng gia nhập vào cuộc trò chuyện của Nhóm Cửu Châu Số 1, không có chút khó khăn gì. Đương nhiên, đây cũng có một phần là do hắn đã im lặng theo dõi hơn mười ngày nay, cũng đã biết rõ tính cách của mấy người trong nhóm.
– Không thành vấn đề, tôi sẽ tả sơ lại một chút.
Tống Thư Hàng nói:
– Đầu tiên là tôi cho nhân sâm xắt miếng vào, sau đó thêm một ca nước.
– Đợi đã, thêm nước?
Tốc độ gõ chữ của Dược Sư bạo tăng, hỏi:
– Tại sao phải thêm nước?
– Bởi vì nếu như không thêm nước, nhân sâm cho vào nồi sẽ cháy mất thì sao?
Tống Thư Hàng đáp, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên mấy người trong nhóm luyện chế thối thể dịch không cần cho thêm nước.
– Ồ, cũng đúng. Ngươi dùng là bếp điện từ với nồi lẩu.
Bắc Hà Tán Nhân cảm thán, vì sao sau khi biết được chân tướng thì ta lại cảm giác ruột gan càng đau hơn thế này?
Dược Sư yên lặng gật đầu:
– Có đạo lý. Ngươi nói tiếp đi, đầu tiên cho thêm nước chắc sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn về sau.
Theo Tống Thư Hàng bắt đầu miêu tả, trong đầu của mấy vị tiền bối trong nhóm đều xuất hiện hình ảnh thế này.
Một vị nam tử khí chất nho sinh tên ts, ngồi ngay ngắn bên cạnh… bếp điện từ, bên trên để một nồi lẩu, lại nghiêm túc cho dược liệu của thối thể dịch vào, bắt đầu luyện chế nước thuốc.
Tại sao cứ có cảm giác sai sai thế nào ấy nhỉ?
Vì cái quần gì luyện đan lại có thể liên quan đến bếp điện từ và nồi lẩu kia chứ!
Tống Thư Hàng thì không nghĩ nhiều như thế, hắn kể sơ qua quá trình luyện đan của mình, cũng kèm theo kinh nghiệm đối với độ lửa và thời gian của mình vào. Đồng thời cũng kể lại một số vấn đề và cơ hội mà mình gặp phải trong lúc luyện chế thối thể dịch.
Nghe những gì Tống Thư Hàng miêu tả, thấy hắn từng chút từng chút phân tích ra đơn thuốc mà mình đã cải biên, Dược Sư cảm giác vui mừng sâu sắc, khiến hắn có một loại cảm giác như cao sơn lưu thủy gặp tri âm.
– Mãi cho đến lúc thêm loại dược liệu thứ bốn mươi thì thối thể dịch trong nồi đột nhiên phát ra mùi tanh và khét, số lượng dược thủy trong nồi nhanh chóng bốc hơi. Chớp mắt một cái chỉ còn lại chừng một phần năm mà thôi.
Tống Thư Hàng trả lời:
– Lúc tới đây, tôi không hiểu lý do là gì. Chỉ có thể suy đoán đây là một loại thuốc dẫn nào đó?
– Ta cũng gặp phải tình huống như thế, sau đó dược thủy sẽ bốc hơi khô cạn rất nhanh.
Vũ Nhu Tử kêu lên.
Truyện đ-ược dịch- trực tiếp tại- iREAD– Bản thiên sư cũng như thế.
Đồng Quái Tiên Sư gật đầu nói. Bọn họ cũng không phải luyện đan sư, bất quá thân là tu luyện giả, luyện chế một số đan dược cấp thấp bình thường cũng không thành vấn đề.
– Bởi vì vị dược liệu đó chính là thuốc dẫn, vừa mới cho vào đã đại biểu cho công đoạn chiết xuất cuối cùng đã bắt đầu. Mà khi các ngươi mới bắt đầu luyện dược, không nắm chuẩn hỏa hậu và thời gian. Vừa cho loại thuốc dẫn thứ bốn mươi vào thì sẽ tạo thành loại tình trạng này. Muốn không bị thì chỉ có thể mày mò lấy kinh nghiệm, không có đường tắt.
Dược Sư trả lời.
Đồng dạng, nếu như xảy ra tình huống thế này thì chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và nhãn lực để giải quyết.
– Tống Thư Hàng tiểu hữu, ngươi làm cách nào để vượt qua cửa này?
Dược Sư tò mò hỏi.
– Tôi thấy dược thủy bị bốc hơi nhanh quá, nên trước tiên cho thêm một ca nước, hy vọng có thể giảm bớt tốc độ bốc hơi.
Tống Thư Hàng nhớ lại rồi nói.
– Lại thêm nước à? Ừm.. có lẽ đó cũng là một cách giảm bớt không tệ. Sau đó thì sao? Thêm nước cũng chỉ có thể giảm bớt, chỉ trị được ngọn, không trị được gốc.
Dược Sư hỏi, đồng thời trong lòng hắn lại cân nhắc đến tính thực dụng của việc cho thêm nước, bất quá hắn lại nghĩ nhiều hơn. Nếu như gặp phải tình huống thế này, đổi nước thành một số dược thủy đặc chế khác thì có thể còn giúp giảm bớt tốc độ bốc hơi của dược thủy nhiều hơn nữa.
– Sau đó tôi dứt khoát bỏ hết bốn loại dược liệu cuối cùng vào một lúc luôn, lại chỉnh nhiệt độ lớn để nấu. Cuối cùng nắp nồi bị bắn văng ra, nửa nồi thối thể dịch sau cùng còn lại chừng năm muỗng.
Tống Thư Hàng trả lời.
– Năm muỗng, nếu như muỗng ngươi dùng không phải loại muỗng cho trẻ em thì năm muỗng này đã là rất nhiều rồi.
Bắc Hà Tán Nhân thở dài… bình thường, mỗi lần luyện chế thối thể dịch thì sau cùng chỉ còn được chừng ba muỗng là nhiều.
– Dược hiệu so với trước kia thì sao? Ồ… ta quên mất đây là lần đầu tiên ngươi luyện thối thể dịch.
Dược Sư buồn bực nói:
– Để ta luyện chế dựa theo cách ngươi nói một lần cái đã, đợi sau khi có kết quả thì ta sẽ phát biểu ý kiến của mình.
Nói xong thì Dược Sư lập tức out.
– Ha ha, ở phương diện luyện dược này, Dược Sư huynh vẫn cứ nóng vội như thế. Đợi sau khi hắn luyện chế xong rồi, nếu giống như hắn đã nói, cách luyện chế của ngươi có thể luyện ra được thối thể dịch bản đơn giản hóa thì đám người sau này dùng cách của ngươi để luyện dược sẽ nợ ngươi một phần nhân tình rồi. Phần nhân tình này, đối với ngươi mà nói quả thật là chuyện tốt không thể tả.
Bắc Hà Tán Nhân gửi lên một icon tươi cười.
Tống Thư Hàng đã chịu nói chuyện trong nhóm, vậy thì đại biểu cho hắn muốn tiếp xúc với tu chân. Thực tế thì từ sau khi hắn luyện chế và dùng thối thể dịch xong thì hắn cũng có thể xem như đã bước một chân vào thế giới tu chân rồi.
– Vậy thì Thư Hàng tiểu hữu, hoan nghênh ngươi gia nhập Nhóm Cửu Châu Số 1.
Bắc Hà Tán Nhân nói:
– Vốn mấy chuyện này nên là chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân giải thích với ngươi mới đúng, dù sao thì cũng là do hắn thêm ngươi vào, cũng vì có duyên với hắn nên mới giữ ngươi lại. Bất quá hôm nay con đại yêu khuyển nhà hắn lại nổi giận, cho nên để ta giúp hắn vậy.
Con đại yêu khuyển nhà Hoàng Sơn Chân Quân có vẻ rất có cá tính nhỉ? Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
– Nếu như ngươi đã lựa chọn bước vào con đường tu hành thì có một số việc ta phải nói rõ cho ngươi biết trước. Con đường tu hành này cũng không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu. Trên đường có vô số kiếp nạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp phải tai ương ngập đầu.
– Tôi cũng biết đại khái, trận lôi kiếp ở thành phố H hôm trước tôi cũng thấy qua.
Tống Thư Hàng đáp.
Vũ Nhu Tử lại giải thích thêm:
– Tống tiền bối ở khá gần thành phố H và thành phố J.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!