Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Thái Tử Phi muốn cầu mưa?
Cầu mưa đối với người Đại Chu mà nói cũng không xa lạ.
Ở Đại Chu, mỗi năm hoàng thất hoặc quan phủ các nơi đều sẽ có hoạt động cầu mưa.
Ở địa phương thì có quan viên địa phương chủ trì cầu mưa, cũng có bá tánh dân gian tự phát cầu mưa, còn có triều đình phái quan viên phụng lệnh cầu mưa.
Vì trăm cốc cầu mưa lành vốn là một trong những chức trách quan trọng nhất của quan lại địa phương, liên quan đến chiến tích khảo hạch, quan lại bởi vì cầu mưa mà mất mạng cũng không phải số ít.
Tỷ như cầu mưa dưới ánh mặt trời chói chang bị cảm nắng chết, mệt nhọc quá độ mà chết, cầu mưa thất bại lo lắng chết……Nói chung đủ kiểu đủ loại, nhiều không kể xiết.
Hoàng thất triều đình cầu mưa còn trịnh trọng hơn.
Có Lễ Bộ phụ trách thông lệ cầu mưa, có trọng thần lâm thời vâng mệnh cầu mưa, cùng với vu tự ( một lễ tế cầu mưa) hoàng thất tổ chức vào xuân hạ hằng năm.
Lúc tình hình hạn hán nghiêm trọng, thiên tử tự mình cầu mưa hoặc do trữ quân cầu mưa cũng khá phổ biến.
Có điều mấy năm gần đây Cảnh Minh Đế hiếm khi làm như vậy.
Không trách được, cầu không được mưa = mất mặt.
Ông vẫn nên giao cái nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này cho trọng thần triều đình thì hơn, dù sao thần tử cầu mưa thất bại ông có thể mắng vài câu rồi đổi lại người khác.
Còn về việc lúc nào thì mưa xuống, khụ khụ, phái nhiều người cầu mưa, luôn sẽ có một người may mắn đụng trúng, đến lúc đó tự nhiên sẽ gia quan tiến tước thưởng tiền bạc……
Nhưng bất luận ra sao, Thái Tử Phi ra mặt cầu mưa thì chưa từng nghe thấy bao giờ!
Lễ Bộ Thượng Thư hoàn hồn lại liền trực tiếp nhảy dựng lên, so với Lại Bộ Thượng Thư bị ăn đạp còn kích động hơn: “Hoàng Thượng, Thái Tử Phi lấy thân phận nữ tử cầu mưa là bất kính với thần linh, việc này tuyệt đối không thể được!”
Lễ Bộ vừa mới cử hành nghi thức cầu mưa xong, Tế Tự Thanh Lại ti Trương Lang Trung bởi vì trúng nắng còn đang nghỉ ngơi ở nhà kia kìa, Thái Tử Phi làm vậy là muốn cướp bát cơm của Lễ Bộ á hả?
Không, không phải là ông hẹp hòi lo bị Thái Tử Phi cướp bát cơm đâu, mà là không thể hại Đại Chu bị người trong thiên hạ nhạo báng nhá!
Lễ Bộ Thượng Thư càng nghĩ sống lưng ưỡn càng thẳng, vẻ mặt lời lẽ chính đáng.
Chúng thần sôi nổi phụ họa: “Thường Thượng thư nói có lý, Hoàng Thượng minh giám!”
Cảnh Minh Đế nhìn phía Khương Tự, ánh mắt lấp lánh.
Chúng thần không biết, nhưng ông lại biết, tức phụ lão Thất cũng không phải nữ tử tầm thường, đủ việc trước kia chưa từng xuất hiện sai lầm, nhỡ mà thật sự có thể cầu được mưa thì sao?
Khương Tự quỳ xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Phụ hoàng, con dâu cho rằng có thể cầu được mưa mới là quan trọng nhất, mà không phải xem người cầu mưa có phải thân phận nữ tử hay không.”
“Nhưng cho tới bây giờ không có đạo lý nữ tử đại biểu triều đình cầu mưa!” Lễ Bộ Thượng Thư run râu nói.
“Ta đại biểu chính là hoàng thất, mà không phải triều đình.”
Cố thượng thư hét to: “Thái Tử còn ở đây, há có đạo lý để Thái Tử Phi ra mặt?”
Úc Cẩn lành lạnh chen vào: “Ngô không am hiểu cầu mưa.”
Có lý không ở cao giọng, lão già này hét to như vậy làm gì, loại chuyện thần thánh như cầu mưa đương nhiên là người nào am hiểu thì người đó làm nha.
Cố thượng thư bị Úc Cẩn chặn họng mà tức gần chết, căng con mắt trừng hắn, môi phát run.
“Hạn châu chấu hoành hành, nạn lụt lội khốn quẫn, sau nạn hạn hán đủ loại tai hoạ lại ập đến đã làm bách tính khổ không thể tả, dân chúng lầm than. Phụ hoàng, con dâu nghe nói triều đình, địa phương nhiều lần cầu mưa đến cuối cùng đều thất bại, vì sao không thể để con dâu thử một lần? Mưa thuận gió hoà, bách tính an cư chẳng lẽ không quan trọng bằng việc con dâu có phải thân phận nữ tử hay không sao?”
Trong lòng Cảnh Minh Đế khẽ rung động, hỏi: “Ngươi có nắm chắc?”
Úc Cẩn nhịn không được ho khan một tiếng.
Tuy rằng hắn tin A Tự dám nói ra là đã có nắm chắc, nhưng lời nói vẫn là không thể nói quá vẹn toàn.
Cảnh Minh Đế trừng Úc Cẩn: “Câm miệng!”
Úc Cẩn âm thầm mắt trợn trắng.
A Tự nói nhiều như vậy đều không có việc gì, hắn ho khan một tiếng đều không được sao?
“Cầu mưa ở chỗ thành tâm, con dâu chỉ có thể dốc hết toàn lực cầu mưa, về phần có thể có mưa hay không còn phải xem ông trời có rũ lòng thương với bách tính gặp tai hoạ hay không.”
Cảnh Minh Đế không khỏi sờ sờ râu.
Tức phụ lão Thất tìm ra lý do này được lắm à nha.
Ông trách phạt quan viên cầu mưa liên tục thất bại, chính là lấy tội danh không thành tâm.
Ông cũng không muốn đâu, nhưng thiên tử các đời các triều đại đều làm như vậy, chẳng lẽ trông cậy vào ông nghĩ ra tội danh mới?
Trầm ngâm một hồi, Cảnh Minh Đế chậm rãi mở miệng: “Một khi đã như vậy, vậy thì để Thái Tử Phi đại biểu hoàng gia, làm Đại Vu Tự đi.”
Vu tự phân vu cùng đại vu, đại vu chính là đại lễ tế trời, chỉ cử hành lúc đại hạn, long trọng to lớn.
Có thể nói, Khương Tự đại biểu hoàng thất cùng thiên tử chủ trì Đại Vu Tự, một khi cầu mưa thành công, địa vị của Thái Tử Phi sẽ hoàn toàn không thể dao động.
Một Thái Tử Phi được Hạo Thiên Thượng Đế ( còn gọi Ngọc Hoàng Đại Đế) tán thành, ai còn dám xen vào?
Chúng thần kinh hãi: “Hoàng Thượng, tuyệt đối không thể được!”
Cảnh Minh Đế đảo mắt nhìn quần thần, nhàn nhạt nói: “Trẫm ý đã quyết.”
“Hoàng Thượng ——”
Cảnh Minh Đế khoát tay: “Thái Tử Phi cầu mưa nếu có thể thành công, chính là chuyện đức tế vạn dân, nếu không thể thành công ——”
Ánh mắt Cảnh Minh Đế dời về phía Khương Tự, nhàn nhạt nói: “Vậy liền ấn theo lời Cố thượng thư, hàng Thái Tử Phi làm trắc phi, lập Thái Tử Phi khác!”
Mọi việc đều có giới hạn, tức phụ lão Thất tự tiện xông vào lại thả ra cuồng ngôn, một khi thất bại ông đương nhiên không thể bao che được.
“Phụ hoàng!” Úc Cẩn kinh hãi.
Cảnh Minh Đế hừ lạnh một tiếng: “Làm sao, ngươi có ý kiến?”
Chuyện quan trọng như vậy chẳng lẽ phu thê hai người chưa đóng cửa thương lượng trước?
Hiện tại hối hận cũng đã muộn, Hoàng Thượng ông đây không phải ăn chay!
“Phụ hoàng làm thế với Thái Tử Phi là không công bằng, những lời đồn đó vốn là người có tâm kích động ngu dân tạo ra ——”
“Đủ rồi, nếu như cảm thấy không công bằng, vậy hủy bỏ Thái Tử Phi cầu mưa, còn về chuyện phải bình ổn phong ba ra sao sẽ bàn lại sau!”
“Việc này ——” Úc Cẩn rối rắm.
Thấy Úc Cẩn như thế, chúng thần ngược lại cảm thấy Cảnh Minh Đế quyết định không tồi, cùng đồng thanh nói: “Hoàng Thượng thánh minh.”
Úc Cẩn rũ mắt, khóe miệng cong lên một độ cong nhỏ đến khó phát hiện.
Cảnh Minh Đế lười dông dài với Thái Tử và đám quần thần, nhìn về phía Khương Tự: “Thái Tử Phi, ngươi đã có tâm cầu mưa, vậy có kiến nghị gì về việc này không?”
“Tất cả làm theo thể chế cũ là được.”
Cảnh Minh Đế khẽ gật đầu: “Vậy ngày cử hành Đại Vu sẽ do Khâm Thiên Giám ——”
“Phụ hoàng.” Khương Tự gọi một tiếng, chất giọng trong trẻo.
Cảnh Minh Đế dừng lại.
Khương Tự rũ mi mắt, bình tĩnh nói: “Khâm Thiên Giám chọn ra ngày tốt sẽ làm con dâu cảm thấy bất an, con dâu đối với nghi thức vu tự không có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ hy vọng ngày tốt sẽ do con dâu định ra.”
Cảnh Minh Đế nhịn xuống cơn xấu hổ hỏi: “Ngươi muốn định vào ngày nào?”
Nhắc tới Khâm Thiên Giám, ông thật sự có hơi áy náy với vợ chồng Thái Tử.
Ông lệnh cho Hàn Nhiên điều tra rõ quan lại Khâm Thiên Giám, sau khi điều tra không ngờ lại tra ra một gian thiện đường đã sớm vì lửa lớn mà bị thiêu hủy lại có quan hệ với trong cung.
Ông thậm chí không dám để cho Hàn Nhiên tiếp tục tra sâu ——
“Thêm một ngày bách tính gặp đại hạn lại bị dày vò thêm một ngày, con dâu muốn định ngày cầu mưa vào bảy ngày sau.”
Bảy ngày sau chính là 18 tháng 4 năm Cảnh Minh 22, kiếp trước, sau mấy tháng đại hạn kéo dài vào ngày ấy trời giáng cam lộ. Lúc đó muôn người đều đổ xô ra đường, ngàn vạn bá tánh chạy ra đường quỳ xuống đất khóc rống, cảm tạ trời xanh.
Mà ngày ấy kiếp trước, cũng là ngày nàng từ Ô Miêu trở lại kinh thành, đúng lúc được chứng kiến thời khắc trọng đại ấy.
“Vậy thì định vào bảy ngày sau. Thường thượng thư, Lễ Bộ phải dốc toàn lực chuẩn bị cho buổi Đại Vu Tự này, chớ có để tế tự xảy ra rủi ro.”
Lễ Bộ Thượng Thư căng da đầu đáp ứng.
Nghi thức long trọng như thế chỉ cho thời gian chuẩn bị ngắn ngủi, Thái Tử Phi nhất định là trả thù ông ta vừa rồi đứng ra nói chuyện!