“Bây giờ đã điều tra được bằng chứng, ít nhất có ba vụ án mạng liên quan đến Cao An Thời.” Người đàn ông mặc quân phục cầm trong tay xấp tài liệu thật dày, đặt lên bàn, “Đi thôi, bắt lão về đây.”
“Cao An Thời đang ở đâu?”
“Lão chạy đến tham gia họp báo ra mắt game mới của Thiên Trữ Tech.
rồi.”
…
Hội trường họp báo.
Trần Trữ Ý đang giới thiệu trò chơi mới mà công ty sắp ra mắt, anh nói rất chậm rãi và rõ ràng, như đang đọc một bản báo cáo doanh nghiệp.
Người làm game lẽ ra không nên mặc Âu phục đi giày da, cũng không thể cầm một cái cờ-lê trong tay thế này.
Nhưng người chơi lâu năm của công tu đều đã quen với Trần Trữ Ý, dù tác phẩm ra mắt có đặc sắc đến mức nào, Trần Trữ Ý đều chỉ giới thiệu với dáng vẻ lạnh nhạt này, không tỏ ra nồng nhiệt hơn chút nào.
Tuy họ không rõ vì sao hôm nay Trần Trữ Ý lại cầm theo một cái cờ-lê.
Nhưng ai bảo sản phẩm của Thiên Trữ xuất sắc chứ? Đã là công ty thì có tác phẩm đẳng cấp cao mới quan trọng, vả lại, tuy Trần Trữ Ý không phô trương hào hứng, nhưng anh giới thiệu ưu điểm và cách chơi lại không hề thêm mắm dặm muối, không có thói quen dùng thuật ngữ kỹ thuật để lòe người khác.
Đa số khách hàng vẫn rất thích phong cách của Trần Trữ Ý.
Thẩm Bình nhìn chằm chằm Trần Trữ Ý, nhìn không chớp mắt.
Không gian xung quanh tối đen, chỉ có sân khấu sáng đèn, mục đích là để đồ họa của game thể hiện được hiệu quả tốt nhất.
“Cậu kiềm chế lại đi.” Dương Xuân Hoa lên tiếng nhắc Thẩm Bình, “Miệng sắp toét đến mang tai rồi kìa.”
“Tôi thích thế.” Thẩm Bình vẫn mặc kệ.
Anh quay lại liếc xuống khán đài, thấy Cao An Thời thản nhiên ngồi giữa đám đông.
Vì chung quanh quá tối, anh không thể thấy được vẻ mặt của Cao An Thời, nhưng khi bước vào, lão quả thật rất bình tĩnh, chỉ như đến xem cho vui vậy thôi.
Lão dường như đã chấp nhật tất cả, thậm chí còn cười với Trần Trữ Ý và Thẩm Bình, cứ như một người đàng hoàng tử tế.
Cao An Thời quá bình thường, đến nỗi Thẩm Bình cảm thấy lão bất thường.
Nhưng Cao An Thời không gây chuyện, cũng chẳng ai rảnh rỗi đến mức ấy.
Nên Thẩm Bình tiếp tục ngắm nhìn Trần Trữ Ý.
Anh hoàn toàn không nghe được Trần Trữ Ý đang giới thiệu cái gì, suốt buổi họp báo chỉ lo nhìn mặt Trần Trữ Ý: “Thật đẹp trai.”
Dương Xuân Hoa: …
“Từ trước kia đã vậy.” Thẩm Bình thở dài, “Cậu ấy luôn giỏi hơn tôi một chút, sau mỗi kỳ thi cuối năm ở cấp 3, người được lên bục phát biểu là cậu ấy, tôi chưa lên được lần nào.”
“Cậu nhớ rõ thế?” Dương Xuân Hoa khá bất ngờ.
“Mục tiêu của tôi thời cấp 3 là vượt qua cậu ấy.” Thẩm Bình cũng rất bất lực, không vượt qua thành công đã đành, nay lại còn trở thành người yêu của đối thủ, “Cậu ấy lúc nào cũng đẹp trai cả, ầy, mà tôi cũng thế.”
Dương Xuân Hoa: …
Thẩm Bình nói tiếp: “Bằng không thì sao có thể trở thành trời sinh một cặp chứ?”
Dương Xuân Hoa bây giờ chỉ muốn đổi chỗ.
Nhưng chưa kịp hành động thì xung quanh cô đã vang lên một tràng pháo tay dài, Dương Xuân Hoa nhìn lại thì nhận ra họp báo đã đi đến hồi kết.
Vừa rồi Trần Trữ Ý nói những gì, cô chẳng nghe được, vì bên tai chỉ có tiếng Thẩm Bình lầm bầm “Trần Trữ Ý thật đẹp.”.
Riêng Cao An Thời thì rất nghiêm túc lắng nghe trong suốt buổi họp báo, sau cùng, khi mọi người vỗ tay, lão cũng làm theo, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
Cao An Thời đương nhiên sẽ không ra tay với Trần Trữ Ý trong trường hợp này, lão là một kẻ sĩ diện, dù sau cùng phải chết, lão cũng sẽ không để bản thân tỏ ra điên cuồng trước mặt người khác.
Tiếng vỗ tay ngừng lại, Trần Trữ Ý nói tiếp: “Tôi còn một việc cuối cùng muốn tuyên bố.”
Cảnh sát đã ngồi canh chừng trong hội trường nửa ngày trời.
Cao An Thời không làm gì, họ cũng không hành động.
Dẫu sao đây cũng là cuộc họp báo của Thiên Trữ Tech., còn là kiểu tường thuật trực tiếp, nếu họ đi ra bắt người tùy tiện sẽ phá hủy sự kiện mà công ty người ta chuẩn bị đã lâu.
Mà dù sao cũng không lỗ gì, vừa rồi nhân viên Thiên Trữ Tech.
còn mua nước cho họ, ở đây một lúc cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần Cao An Thời không có hành động gì, cảnh sát có thể chờ họp báo kết thúc rồi mới tiến hành bắt lão.
Trần Trữ Ý nói xong thì đặt cờ-lê trong tay xuống, Cao An Thời không tấn công thì anh cũng không cần thiết phải cầm cái này mãi.
Trần Trữ Ý nhìn xuống Thẩm Bình đang ngồi ngay hàng ghế thứ nhất, cười với đối phương rồi nói: “Tôi đã từ chức CEO của Thiên Trữ Tech.”
Anh vừa dứt lời, cả hội trường vốn đang còn tiếng vỗ tay lác đác lập tức im phăng phắc, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không chỉ khách mời tại chỗ, khu vực bình luận trên màn hình trực tiếp buổi họp báo cũng bị một loạt dấu chấm hỏi chiếm lĩnh.
Cao An Thời không kịp phản ứng, nụ cười đông cứng trên mặt lão, nhưng hai mắt đang dần dần mở to ra.
Trước khi phóng viên lên tiếng hỏi, Trần Trữ Ý đã nói trước: “Công ty không xảy ra vấn đề gì cả.
Tôi chỉ muốn nghỉ việc, người yêu của tôi cũng đã từ chức, họp báo là chúng tôi đi ngay.”
Dương Xuân Hoa nhỏ giọng hỏi Thẩm Bình: “Đi khi nào? Đi đâu?”
“Tôi không biết.” Thẩm Bình cũng thì thầm đáp lại, “Sao tôi biết được?”
“Đó là người yêu cậu mà!”
“Đúng thế, thật may mắn.” Thẩm Bình cảm thán.
“Không không, ý tôi nói cậu ta là người yêu của cậu, vậy là cậu không biết chuyện hai người sắp đi đâu à?!” Dương Xuân Hoa chất vấn.
Thẩm Bình im lặng một lúc, sau đó tỏ vẻ ngượng ngùng, đáp: “Sao cũng được.”
Thôi bỏ đi, nói với tên này không được mà, Dương Xuân Hoa che mặt, ngồi thẳng người lại.
Trên sân khấu, Trần Trữ Ý nói tiếp: “Tôi rất thích cuộc sống hiện tại của mình, nhưng công việc đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống tôi yêu.” Thế nên, anh không định đi làm nữa.
“Cậu đang nói cái gì?” Giữa không gian yên ắng, Cao An Thời đột nhiên đứng bật dậy, “Cậu có biết mình đang nói gì không?!”
Trần Trữ Ý nhìn Cao An Thời, nói rất chậm rãi nhưng kiên định: “Tôi biết, tôi đang từ chức.”
“Tại sao?!” Cao An Thời thở hồng hộc.
Lão không biết vì sao mình lại nổi giận, nhưng mà… Trần Trữ Ý có biết mình đang nói gì không? Có biết mình đang từ bỏ cái gì không: “Thiên Trữ Tech.
là do cậu một tay sáng lập kia mà!!”
Các cảnh sát định xông lên vì tưởng Cao An Thời chuẩn bị gây chuyện lúc này lại thấy khó hiểu, người này nhìn người kia không biết phải làm sao.
Một trong số họ không kìm được, hỏi: “Tại sao Cao An Thời lại có vẻ tức giận thế nhỉ? Lão đang giận cái gì? Chuyện Trần Trữ Ý kiếm tiền có liên quan gì đến lão đâu.”
“Không biết nữa.” Một đồng nghiệp của anh ta ngơ ngác lắc đầu.
Trần Trữ Ý chờ Cao An Thời hỏi xong mới gật đầu: “Tôi biết mình đang làm gì, tôi không muốn đi làm nữa.”
Dứt lời, Trần Trữ Ý im lặng một chút rồi mới tặc lưỡi: “Người thường chẳng ai thích đi làm cả mà.”
“Cậu là CEO!”
“Đúng, CEO không thích đi làm.” Trần Trữ Ý gật đầu, “Vả lại tôi kiếm chừng đó tiền đã nhiều rồi.”
Nực cười! Hết sức nực cười, quá đỗi hoang đường.
Cao An Thời cảm thấy huyết áp mình đang tăng lên đùng đùng, tim lão đập điên cuồng.
Lão không thể hiểu cũng không tán thành những gì Trần Trữ Ý làm, đặc biệt, lão không thể chấp nhận sự bình tĩnh của Trần Trữ Ý hiện giờ.
Bình thản cứ như thể Thiên Trữ Tech.
không hề quan trọng, bất kể đó là tâm huyết của anh! Tâm huyết gần sáu năm nay của Trần Trữ Ý? Nói không cần nữa là có thể vứt bỏ à?
Vì sao? Vì cái mà Trần Trữ Ý gọi là “cuộc sống à?”
“Trần Trữ Ý!” Cao An Thời vừa gầm lên, định chạy đến sân khấu thì bị cảnh sát đang canh chừng gần đó nhắm trúng thời cờ, xông lên bắt giữ.
Khi ấn Cao An Thời xuống, họ cũng công bố thân phận của mình.
Truyền thông còn chưa kịp bình tĩnh lại sau tin Trần Trữ Ý từ chức thì ngay lập tức bùng nổ vì chứng kiến Cao An Thời bị bắt.
Xung quanh ồn ào, nhưng Cao An Thời vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Trữ Ý: “Trần Trữ Ý!”
Trần Trữ Ý không để mắt đến Cao An Thời, anh nhảy xuống khỏi sân khấu, đến trước mặt Thẩm Bình, hôn lên trán người kia một cái: “Đi thôi?”
“Đi đâu?” Thẩm Bình vội vàng ôm lấy bó hoa hồng 99 bông của mình, anh vẫn chưa quên việc nên tặng Trần Trữ Ý.
“Du lịch, kết hôn.” Trần Trữ Ý nói nhỏ vừa đủ cho hai người nghe, “Quần áo tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, Lili cũng giao cho cậu nhóc kia nuôi tạm, đi kết hôn nào?”
Thẩm Bình lập tức bắt được ý tưởng của Trần Trữ Ý: “Số Âu phục mà cậu chuẩn bị kia là để dùng trong lúc này?”
“Ừ.” Trần Trữ Ý gật đầu, “Tôi muốn đi thăm tất cả những nơi trước kia chưa thăm… Chúng ta có vô số thời gian để làm vậy.”
“Lễ cưới sẽ kéo dài đến khi nào chúng ta dừng chân.” Trần Trữ Ý ôm lấy hoa Thẩm Bình tặng vào lòng, “Đi thôi?”
“Đi!” Thẩm Bình lập tức đồng ý, “Cậu quá sức lãng mạn đấy!”
“Trần Trữ Ý!” Cao An Thời bị ấn xuống đất, cảnh sát vặn tay lão ra sau lưng, còng lại.
Còn Cao An Thời thì không hề để ý đến cảnh sát.
Lão vẫn luôn giữ bình tĩnh, sau khi biết mình không còn đường xoay sở, lão nổi giận đùng đùng trong văn phòng một hồi, hút xong điếu thuốc lại dịu xuống.
Lão chấp nhận mình thất bại, vì đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.
Thật ra, dù lần này Trần Trữ Ý có ý định sỉ nhục đối thủ thật, lão cũng có thể tiếp nhận một cách thản nhiên.
Cao An Thời có thể dùng những thủ đoạn mà người thường không chấp nhận được để giải quyết đối thủ cạnh tranh của mình, tất nhiên lão cũng có thể đối diện với sự thật sẽ mất mạng nếu thất bại.
Tất cả đều do lão tự chọn lựa, khi đưa ra quyết định, lão đã nghĩ đến mọi hậu quả có thể xảy ra.
Sự thương hại của người vợ cũ chỉ là trò cười trong mắt lão, vì Cao An Thời biết mình đang làm gì.
Lão có thể chấp nhận sự thất bại của mình.
“Không được cử động!” Cảnh sát thấy lão cứ nhìn chằm chằm vào Trần Trữ Ý thì ấn càng chặt hơn.
Cao An Thời cảm thấy có gì đó rơi xuống từ khóe mắt mình.
“Khóc gì mà khóc? Đã biết có ngày này, vì sao ban đầu lại làm chứ?” Viên cảnh sát bên cạnh khinh bỉ nói.
Gì mà đã biết vẫn làm chứ? Lão chưa bao giờ hối hận.
Cao An Thời chỉ không thể chấp nhận việc người khác khinh thường thứ mà lão đã nỗ lực cả đời để giành lấy.
Người đã lật đổ lão, nay chỉ quay người phủi tay bỏ đi, ném lại tất cả mọi thứ, trông có vẻ thật nhẹ nhàng, thật phóng khoáng.
Trần Trữ Ý nói không muốn làm việc, thế nên sẽ ra đi, không làm nữa.
Nhưng những gì mà anh bỏ lại chính là nửa cuộc đời của Cao An Thời.
Thế nhưng bất kể Cao An Thời kêu gào ra sao, Trần Trữ Ý cũng không quay lại, anh dẫn Thẩm Bình rời khỏi hội trường họp báo.
Anh thật sự không để tâm đến những thứ này.
…
“Mưa kìa.” Thẩm Bình nhìn ra cửa sổ, “Đáng ghét thật, thời tiết hôm nay xấu thế.”
“Thời tiết không phân đẹp xấu.” Trần Trữ Ý hôn nhẹ lên môi Thẩm Bình, sau đó hỏi: “Muốn đi đâu?”
“Cậu không có mục tiêu?” Thẩm Bình hơi ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng cậu lên kế hoạch sẵn sàng rồi.”
“Tôi có xe, đi đâu chẳng được.” Trần Trữ Ý cười, “Chọn đi, muốn đi đâu?”
“Một đường ra bắc!” Thẩm Bình chỉ bừa vào một hướng.
Trần Trữ Ý nhìn xong thì nhắc nhở: “Đó là hướng nam.”
“À à, vậy một đường vào nam!” Thẩm Bình lập tức sửa lại, khí thế bỗng nhiên yếu hơn trước rất nhiều.
Hai người đội mưa chạy vào xe, đóng cửa xong thì cùng lúc quay sang nhìn đối phương, cứ thế nhìn thật lâu thật lâu.
Thẩm Bình lên tiếng nhắc nhở: “Theo lý mà nói, trước khi chúng ta lang thang đến tận chân trời, cần phải có một nụ hôn thật sâu.”
Trần Trữ Ý ôm lấy eo Thẩm Bình, dán sát vào nhau, quần áo vốn đã thấm nước mưa nay càng trở nên lôi thôi sau khi cả hai gần gũi một lúc.
Đến khi hai người tách ra, Thẩm Bình dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi: “Hơi kích thích quá đấy.”
“Lễ cười này sẽ kéo dài đến khi nào chúng ta dừng chân.”
Thẩm Bình lặp lại lời Trần Trữ Ý vừa nói với mình.
Rồi họ sẽ quay lại nơi này, vì ở đây có những điều níu giữ họ, nhưng rồi họ sẽ lại xuất phát.
Chính xác thì khi nào dừng bước? Có lẽ khi đó, hai người đều đã già đến nỗi không tự đi được nữa.
Trần Trữ Ý siết chặt tay lái, đạp chân ga: “Đi thôi, kết hôn.”
Trần Trữ Ý mở loa đến mức to nhất, còn phát nhạc rock.
Từ lâu Thẩm Bình đã biết bản chất của Trần Trữ Ý là phóng khoáng và điên loạn.
Bản nhạc rock kết hợp với tiếng sấm chớp bên ngoài, tựa như đang cao giọng thổ lộ gì đó.
Ngoài cửa xe, phong cảnh thành phố dần trôi về sau.
Chiếc xe càng đi càng xa.
Hình như mưa đã to hơn, khi xe chạy ra khỏi khu vực thành phố, Thẩm Bình ngoảnh lại nhìn thoáng qua.
Thành phố trong màn mưa dần nhòe đi, trời chưa tối, đèn vẫn chưa lên.
Nó như một khu rừng bằng gang thép, chìm dần vào màu trắng mịt mờ của cơn mưa.
Trần Trữ Ý giảm tốc độ xe, vì mưa quá lớn, chạy nhanh không an toàn.
99 đóa hoa hồng lặng lẽ nào ở ghế sau xe.
Họ đang chuẩn bị kết hôn.
Họ trốn thoát khỏi những ràng buộc đã từng trói chặt lấy mình.
Họ thoát ra khỏi khung hình của mình, cuối cùng có thể tay dắt tay bước trên tấm lưới thép thuộc về cả hai.
Họ đã thật sự sống lại.
—.