Lọc Truyện

Truyện Với Lấy Hạnh Phúc

Truyện: Với Lấy Hạnh Phúc
Tác giả: Dao Ninh

Chap 8

... Nói xong Lão lại cười, điệu cười của lão khốn nạn vô cùng, Hạnh chỉ biết ứa nước mắt nhìn bất lực, Tuất phẫn nộ nhưng cuối cùng cũng làm thinh, nhà giàu thì đa phần ai chả ác như thế. Nếu Hạnh chống đối, không những bản thân mình khó sống, mà đến cả thầy u già chúng nó cũng không tha.

Hạnh đưa tay chịu trói rồi bị đoàn người dẫn đi trước mắt thầy u đầy bất lực.

Hàng xóm đứng xung quanh từ sớm đếm giờ ,nhưng khi đám người bất nhân đi, họ mới dám đi đến động viên ,an ủi hai ômg bà , đồng thời dập tắt đám cháy đã nuốt chọn ngôi nhà rách nát, bấy giờ chỉ còn trơ cột khung hoang tàn.

Hạnh bị trói tay đi cùng lão Điều về nhà, người đi bên cạnh là Tuất, tầm này thì chỉ còn nước mà ngoan ngoãn về nhà . Anh biết, bỏ chốn mà không trót lọt, lần sau sẽ bị canh nghiêm ngặt mà không còn cơ hội nữa.

Về đến nhà thì đã trưa trật, cái nắng oi ả khiến ai đi một quãng đường dài cũng thấm mệt, Hạnh bị đem về, chúng không đánh đập, mà vứt cô ở ngoài sân. Dưói ánh nắng chảy mỡ khiến cái sân trạt như bị nung đỏ, Hạnh mệt mỏi nằm ở giữa sân mà thoi thóp thở. Lão Điều đứng trên hè uống chén nước rồi gầm lên:

- Thế nào? Kết cục của đứa thích làm trái ý tao có sướng không? Nếu lúc đầu, mày ngoan ngoãn thì đâu đến nỗi , nhà mày đâu có bị cháy. Tao nói cho hay,mày còn có ý định đi một lần nữa ta thề sẽ giết cả nhà mày

Hạnh không nói năng gì ,đôi môi khô nứt nẻ cùng mái tóc xõa dài che mặt khiến Tuất nhìn mà thương cảm. Anh vừa nói vừa đi ra sân sờ vào người Hạnh:

-ông ơi! Con này nó ngất rồi, chắc bị say nắng để con đưa nó vào nhé, để đây lâu là chết đấy ông ạ.

Lão Điều gật đầu, rồi cho Tuất dẫn Hạnh vào trong bếp. Hắn biết tầm này dọa thế là đã đủ, cô sẽ không có gan mà chạy chốn nữa.

Vừa mới đi vào trong bếp, thì Cái May cũng ngồi trong đấy nấu nướng cái gì . Nhìn nó ngồi trong ấy mà Tuất giật mình hỏi:

-Cô làm cái gì ở đây vậy? Cơm trưa tí tôi sẽ nấu.

Tuất nói ý muốn đuổi khéo nó đi, nghĩ cũng lạ,trời hôm nay nổi giông hay gì mà cái May lại vào trong bếp nấu nướng, bình thường, hai đứa con ông Điều nổi tiếng lười thối thây. Mọi khi chỉ cần giờ cơm mà chậm, chúnh nó sẽ ngoác mồm lên chửi ,ấy vậy mà giờ nó lại ngồi đây,quả thực là có điềm

Mặc lời Tuất nói, May cho rơm vào bếp rồi cười:

- Trời nóng quá em nấu ít chè đỗ đen ăn cho mát, tí anh cứ nấu cơm như bình thường. Mà con này nó sao thế?

Không quan tâm đến lời Của May, Tuất chạy vội ra ngoài lấy cái khăn mặt ướt vào lau mặt cho Hạnh,vết thương ngày hôm qua khiến cô tím đen hết người, khuôn mặt phơ phờ trông rất tội nghiệp.

May ngồi đấy chốc chốc lại đảo mắt sang Tuất nhìn rồi cười mỉm một mình, chả biết đầu óc nó nghĩ cái gì mà vui thế .

Sau khi chè chín, nó mang chồng bát vào ,múc ra từng bát để vào mâm, rồi rón rén đưa cho Tuất một bát:

- Anh Tuất ăn bát chè đi cho mát.

Tuy May đưa tận tay, nhưng nghĩ lại nó ngày thường hay quát nạt đanh đá, nay ân cần khó hiểu thì Tuất từ chối . Hơn nữa,chuyện chủ nhà mời người ở là không thể, cho nên anh đáp:

-Cảm ơn cô, tôi không ăn đâu, phiền cô bưng lên cho cụ Điều

- Anh ăn thử một bát thôi thì chết ai đâu,xem có nhạt hay ngọt để biết mà bỏ thêm đường

May giọng dỗi lèo nhèo khiến Tuất cũng không thể từ chối mà cầm bát chè lên. Nhưng khi mới kề vào mồm, thì tiếng ho của Hạnh làm Tuất giật mình. Anh vỗ lưng Hạnh nhè nhẹ rồi hỏi:

- Mày thấy trong người thế nào rồi,còn mệt hay không.này,uống chút nước đỗ đen đi cho tỉnh.

Vừa nói, Tuất vừa kề bát vào môi Hạnh, cô cũng đang khát nước nên không từ chối . May ngồi bên cạnh thấy Cô uống hết thì bực, nhưmg không dám tỏ vẻ ,nó mỉa mai Tuất:

- Anh Tuất trông thế mà ga lăng nhỉ. Hay... anh yêu nó rồi à?

May vừa nói vừa dò xét xem Tuất có phải như vậy không, nghe xong, anh phá lên cười rồi đáp:

- Yêu đương gì tầm này hả cô May? Nghèo thì làm gì có quyền yêu với đương, nếu tôi mà nghĩ đến chuyện gia đình thì tôi làm gì đi ở cho nhà cô nữa. Chẳng qua, tôi thấy con này nó đần đần, lại cùng cảnh đi ở với nhau thì thương nó thôi.

Được Tuất giải thích ,May bỗng nhiên bớt lo lắng đi phần nào. Nó cứ thấy hôm nay bản thân nó khang khác kiểu gì ấy, không phải con bé suốt ngày theo chị Thêu hống hách bắt nạt người ta nữa, chắc nó lớn thật rồi.

May cho chè vào mâm rồi bê hết lên nhà múc ,trong bếp lúc này chỉ còn Hạnh và Tuất. Bát chè ban nãy khiến cô tỉnh táo lên nhiều, Tuất nhìn thấy cũng mừng liền nói:

- Thôi, cố gắng ở đây mà làm, có đồng nào rồi gửi về cho thầy u. Việc ở đây cũng Chả có gì vất đâu, nếu chăm chỉ ,ắt cụ Điều sẽ cho về. Ở đây nếu có việc gì khó khăn thì nói, tao sẽ giúp

Hạnh im lặng nhìn vào trong tường chảy hai dòng lệ, chuyện đến nước này thì chỉ còn nước vậy chứ biết làm sao. Ông bà Hàng trải qua chuyện này cũng khổ sở lắm rồi, Hạnh thiết nghĩ nên an phận cho ông bà đỡ khổ.

Tối, Tuất kê một chiếc giường cạnh bếp cho Hạnh, bởi buồng bên là buồng gia nhân nhưng toàn con trai Sợ Hạnh xấu hổ. Nhìn Hạnh nằm với những vết tích chằng chịt, Tuất cũng thương lắm nhưng đời mà ,chả thể nào làm khác được.

Sáng hôm sau , Khi Tuất dậy thì không thấy Hạnh đâu, nghĩ cô tính chốn một lần nữa thì anh Sợ ,vội vàng chạy khắp nơi đi tìm nhưng không phải, Hạnh đã nấu cơm xong rồi bưng lên trên nhà ,Lão Điều thấy Hạnh hôm nay ngoan thì gật đầu tỏ ý hài lòng, vuốt ve tay nó khiêu khích thì nó nhẹ nhàng rút tay ra khômg đáp.

Xong Xuôi, cô bưng lên cho bà Địch, những điều ám ảnh bà ta làm với cô ngày qua bất giác Hạnh rùng mình. vừa bưng đến cửa thì Thêu và May cũng đi ra, nhìn thấy Hạnh, hai ả vênh mặt lên bĩu môi. Cô nhẹ nhàng vào phòng đặt bát mì thuần chay xuống bàn rồi khẽ mời :

-Con mời bà vào ăn mì cho nóng ,mấy ngày qua là do con không hiểu biết nên đã khiến bà giận, từ nay con xin hứa sẽ ở đây làm thật tốt. Mời hai cô xuống dưới ăn luôn ạ.


Thấy Hạnh lễ phép Bà địch gật gù,hai ả kia cũng nhanh chóng xuống dưới ăn cùng với lão Điều. Ngày hôm đó diễn ra khá yên bình, Hạnh tháo vát làm tất cả mọi việc sạch sẽ gọi gàng khiến lão Điều ưng lắm,thấy Hạnh ngồi ở bờ ao, Tuất đang bơi ít lạc ở ngoài sân cũng nhìn thấy. Anh thấy lão Điều cầm chén nước chè đi đến ngồi ở bàn đá giữa sân sau mắt cứ dán vào mông của Hạnh. Lão cất tiếng gọi :

-Xong rồi đó hả? Có mệt không? Lên trên đây mà ngồi.

- Dạ thôi ạ, con còn phải đi làm việc khác.

. Nói xong thì Hạnh bỏ lên sân trước với Tuất. Tuất gật đầu ,sau trận đánh oan hôm trước, có vẻ Hạnh cũng khôn ra được nhiều phần.Sống cực khổ đã quen cũng là một lợi thế đối với Hạnh, tuy nhiên, để sống được trong ngôi nhà này,thì ngoài chăm chỉ siêng nămg ra,còn phải thông minh thì mới thoát khỏi thủ đoạn.

Trong nhà ,tuy Lão Điều là chủ,nhưng đấy thực chất chỉ là các mác giả mà thôi ,gã từ sáng đến tối chỉ biết ăn rồi nằm, lâu lâu cầm tiền đi đánh tổ tôm,đá gà, lô đề các thứ, nhìn cái mặt góc cạnh đẹp trai da nâu bóng lõng ai nhìn thoạt cũng nghĩ hắn chèo chống nghiệp gia,nhưng thực chất, bà Địch mới là chủ, ông bà kiếm được tiền của xây dưng cơ đồ ,sau khi chồng chết, bà Địch vẫn chỉ đạo đưa sự nghiệp đi lên. Từ khi tuổi tác càng cao, sức yếu dần, bà mới lui về nhà an dưỡng. Tầm này giàu có ,bà cũng chả cần bươn trải gì cho mệt thân. Nghĩ có mình lão Điều là con, lại đẻ ra hai mụn con gái, sau nó lấy chồng thì cũng coi như hết.

Trong thâm tâm, đôi khi bà nghĩ để cho lão Điều lấy thêm vợ, nhưng bà nhìn đứa nào cũng không ưng, không vừa mắt. Tầm này chúng nó biết nhà bà giàu,lúc nào cỹng chỉ có dã tâm cướp của. Kể cả họ toàn tâm toàn ý về nhà bà làm dâu, thì bà Địch cũng chứa nghi ngờ đầy một bụng. Thôi thì, không có người, càng đỡ sợ mất của.

Bị u mình thâu tóm hết quyền hành, một vài người thân thiết đều biết nhưng Lão Điều vẫn sĩ hão, để không muốn người khác khinh thường , lão bắt người ta gọi mình bằng cụ nhằm thể hiện sự tôn kính, còn u mình, người ta vẫn gọi là bà như thường.

Tối muộn ,Hạnh về giường mình ngủ ,toàn thân mỏi rã rời ,trời nắng tháng sáu lại nằm gần bếp lửa khiến Hạnh muốn chảy mỡ. Cởi cái áo ngoài ,mặc mỗi dài yếm cũ che phần ngực hớ hênh. Cô nằm mà không tài nào ngủ nổi, nghĩ đến căn nhà đã cháy Của3 thầy u mà lòng cô quặn thắt , đêm nay, đêm mai và đêm mai nữa, không biết họ sẽ ở đâu.

Khi tâm trạng còn suy nghĩ mông lung thì ánh đèn dầu lấp ló ngoài kia khiến Hạnh giật mình, vờ vội lấy cái áo mặc vào người ngồi bật dậy. Đúng quả như dự , lão Điều mặc cái quần xà lỏn cởi trần lù lù Tiến vào bếp, giọng ngập ngừng, lão Thều thào:

-Hạnh!Hạnh ơi! Em đã ngủ chưa?

Hạnh không trả lời, bởi bây giờ, cô đang lủi vào đống rơm, khắp người được đậy rơm lên phủ kín, ánh đèn dầu không đủ sáng để nhận ra có Hạnh ở trong.

Lão Điều lia ngọn đèn khắp bếp thì không thấy Hạnh đâu bèn lủi thủi đi về,đợi một lúc sau cô mới dám ra khỏi đống rơm . Tầm này cô biết lão xuống đây làm gì, thế cho nên , cô mà không chốn, ắt hắn sẽ được đà mà ức hiếp.

Sáng hôm sau, Khi dọn bữa sáng lên nhà , Hạnh nghe thấp thỏm được cả nhà đang nói chuyện. Cái Thêu nói với lão Điều:

- thầy tính thế nào thì tính, chứ mai nó sang đây hỏi cưói rồi đấy, thầy mà không chuẩn bị gì trước, nhà nó cười cho thối mặt.

Thêu vùng vằng với thầy, lão nhăn mặt nhìn nó rồi cố tình nói to:

- Mày vào mà xin bà nội ấy, chứ thầy biết gì mà chuẩn bị. Chẳng phải trước giờ luôn là bà sắp xếp còn gì.

Thêu bỏ dở bữa rồi cắp đít lên buồng bà Địch nói chuyện. Dù nhà không có cháu trai, chỉ có mỗi hai đứa cháu gái, cho nên bà Địch cưng chiều hết mực . Kể ra,tầm tuổi cái Thêu mới lấy chồng thì cũng là dạng ế , bởi người ta đồn nhà lão Điều ăn ở trái thói, khó khăn, tính tình hai đứa con thì khắm lặm như mắm tôm nên không ai hỏi cưới . May thay có một nhà cũng tựa tựa ngang tầm với nhà lão Điều thế nên tặc lưỡi cưới cho rồi .

Nó lên tỉ tê với bà Địch, thế là bà cho tiền nó đi sắm sửa. Đưa một nửa chỗ tiền cho Hạnh ,Thêu ra lệnh:

-Này!Mày cầm lấy chỗ mày đi ra chợ mua đồ cúng ,trầu cau, thuốc lào, hai con gà , năm cân thịt, rau củ... để mai tiếp khách tầm chục người...

- ấy, cô Thêu! Từ từ...

Hạnh cầm lấy từng ấy tiền Thêu đưa đi sắm đồ không thắc mắc gì, Tuất đang quét ngõ nghe vậy liền chạy vào. Giật lấy túi tiền rồi bảo

- cô để tôi đi chợ cho, chứ con này nó đần lắm, đi chợ người ta thấy ngơ ngơ là chặt chém ngay.

- Ừ! Vậy để anh đi cũng được.

Tuất nói vậy thì Thêu đồng ý ngay, bởi dù gì Tuất cũng sốmg ở đây bao lâu nay nên khá tin tưởng, nhưng chưa quay đi thì anh lại nói:

- Nhưng mà ... chỗ này không đủ mua đâu, tôi nói thật đấy. Tầm này chỉ đủ mua năm cân thịt là hết rồi.

Nghe vậy Thêu ngập ngừng rồi đưa chỗ tiền còn lại dù rằng không muốn. Nhưng nó biết nếu mai mà đồ ăn bôi mèo người ta lại cười cho thối mũi nên tặc lưỡi bỏ qua.

Đợi Thêu đi khỏi, Tuất mới trách:

- Sống ở đây mày cố gắng thông minh lên, nếu tao mà không ra kịp mày phải hố với nó rồi. Tầm ấy mày mua đủ làm sao được, về mà than thiếu, nó đổ vạ mày ăn cắp tiền ngay.

Bị Tuất mắng nhưng Hạnh chẳng biết mình sai ở chỗ nào, cô thở dài ngán ngẩm:

- Ăn ở hiền lành thật thà mà phải khó khăn thế hả anh. Ngày xưa tôi ở với thầy u tôi cuộc sống thanh bình lắm, chẳng bị ai lừa bao giờ.

Tuất nhìn Hạnh thấy tội nghiệp ,anh bảo:

- Ở nhà thật thà thì tốt, nhưng ở đây thì phải lươn lẹo lên. Sống với người giàu đầu óc phải lanh , phải suy nghĩ nhiều vào, thì mới không bị đánh. Thôi, mày xách làn đi, tao dẫn ra chợ khômg muộn.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!