Lọc Truyện

Truyện Trầm Tịch Thần Đế - Vân Viễn (A Thất - Bản Dịch)

 Dược liệu càng cao cấp thì càng không dễ ngắt lấy, hơi không cẩn thận là có khả năng khiến dược liệu bị hao tổn, nhẹ thì giảm nhiều công hiệu, nặng thì trực tiếp phế bỏ. Nhưng mang theo Trầm Tịch châu, bất luận ngắt lấy cái gì đều không cần cố kỵ điều này, bởi vì khí tức của Trầm Tịch châu sẽ hoàn toàn bao vây mục tiêu trong khoảnh khắc bị hái xuống, khiến linh khí bên trong nó không hề bị tiết ra ngoài.  

 

"Bảo là ngạc nhiên chẳng bằng bảo là kỳ tích!", nhìn hai gốc Tinh Ẩn thảo như ẩn như hiện trong lòng bàn tay, Tiêu Viễn kích động đến cánh tay phát run. Ở đại lục Thương Khung hai mươi bốn năm, hắn gần như đi khắp thiên hạ, cũng chỉ tìm được một gốc Tinh Ẩn thảo, mà ngày đầu tiên trở lại đại lục Huyền Thiên lại tìm được hai gốc! Hơn nữa còn ở ngay trên núi sau nhà mình!  

 

Bề ngoài của Tinh Ẩn thảo nhìn qua chẳng khác gì cỏ dại bình thường, gần như không hề bị chú ý tới. Đồng thời, nó còn có một năng lực vô cùng kỳ lạ... Đó chính là ẩn thân! Kể từ đó, muốn phát hiện nó càng khó càng thêm khó. Có điều, lúc trước sư phụ đã nói với hắn, tuy Tinh Ẩn thảo là thiên địa dị bảo, nhưng người biết đến sự tồn tại của nó lại cực ít, toàn bộ đại lục, người có thể nhận ra nó không nhiều hơn năm người, mà trong thiên hạ, thứ có thể rèn luyện hoàn chỉnh nó chỉ có Trầm Tịch châu!  

 

"Thật sự là trời cũng giúp ta, có hai gốc Tinh Ẩn thảo này chẳng khác nào có hai tấm vương bài không hề sơ hở! Sau khi rèn luyện ra Tinh Ẩn đan, bảo mệnh hại người cướp tiền cướp sắc giết người cướp của... quả thực là muốn gì làm nấy!", nắm chặt Tinh Ẩn thảo trong tay, sau đó truyền tống vào không gian Trầm Tịch châu, Tiêu Viễn im lặng nở nụ cười.  

 

Trầm Tịch châu cũng ngừng lấp lóe. Tiêu Viễn tâm trạng cực tốt không còn lý do tiếp tục ở lại nơi này, hắn quay người chuẩn bị trở về. Trong chớp mắt xoay người, khóe mắt hắn bỗng nhiên lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo không bình thường.  

 

Tiêu Viễn dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện. Mượn ánh trăng không quá lờ mờ, hắn chợt thấy không đến năm mươi mét phía bắc đằng trước có một bóng trắng mơ hồ, nhìn không rõ.  

 

Đó là cái gì?  

 

Đổi một người hơi bình thường một chút, dù cho tu vi huyền lực không tầm thường, trong tình huống này cũng không nhất định dám mạo hiểm đi về phía trước. Nhưng Tiêu Viễn lại chẳng hề do dự, trực tiếp đi đến bóng trắng không bình thường kia.  

 

Dần dần đến gần, hắn chợt phát hiện đây là một người! Một người yên tĩnh nằm ở đó!  

 

"Ngươi là ai?", sau khi mơ hồ nhìn thấy đây là một người, Tiêu Viễn đứng tại nơi đó, thử thăm dò lên tiếng.  

 

Bóng người trong tầm mắt lại không hề phản ứng, không có chút động tĩnh hay hơi thở mảy may nào.  

 

Chẳng lẽ là đã hôn mê? Hay là... Chết rồi?  

Đây là ai? Vì sao lại ngã ở nơi này? Chờ chút! Nếu như ngã xuống đây vào ban ngày thì chắc chắn sớm đã được phát hiện, mà nhìn tình hình trước mắt, hiển nhiên hắn là người đầu tiên phát hiện, nói cách khác người này vừa mới xuất hiện không lâu... Sớm nhất cũng vào thời điểm sau khi màn đêm hoàn toàn buông xuống.  

 

Tiêu Viễn không chần chờ nữa, bước nhanh tới.  

 

Đi đến trước bóng trắng này, nhờ ánh trăng thấy rõ, Tiêu Viễn chợt ngẩn ngơ.  

 

Đây hẳn là một... cô bé! 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!