Lọc Truyện

Truyện Trầm Tịch Thần Đế - Vân Viễn (A Thất - Bản Dịch)

             Giờ phút này, đáng lẽ nên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng cười lớn, tiếng hoan hô. Nhưng trong đại sảnh chỉ có vài tiếng vỗ tay thưa thớt, tình cảnh vô cùng xấu hổ.  

             “Haha, ngũ trưởng lão, còn có Hạ lão đệ, chúc mừng chúc mừng”, Tiêu Vân Hải đứng dậy nói, năm nay ông ta hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ ôn hoà.  

             “Quả thực là nên chúc mừng ngũ trưởng lão”, bên cạnh Tiêu Vân Hải, đại trưởng lão Tiêu Ly không mặn không nhạt tiếp lời, ai cũng có thể nghe ra được giọng điệu quái gở trong lời nói của ông ta.  

             Nhị trưởng lão Tiêu Bác cũng cười, chậm rãi nói: “Ngũ trưởng lão có được một cháu dâu như vậy, cả Tiêu Môn chúng ta đều cảm thấy nở mày nở mặt. Nhà họ Hạ chủ yếu làm ăn buôn bán, tìm một người con rể như thế này cũng không tồi. Chúc mừng chúc mừng”.  

             Không khí trong đại sảnh trở nên lạnh lẽo hơn vài phần, trong miệng bọn họ nói “Chúc mừng”, nhưng lại ẩn chứa ý tứ trào phúng trong đó, chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều có thể nghe ra rõ ràng.  

 
             Lúc trước, khi Tiêu Ưng còn sống, địa vị của Tiêu Liệt ở Tiêu Môn có thể nói là không người nào sánh bằng, ngay cả môn chủ cũng cung kính với ông ấy.   

             Nguyên nhân rất rõ ràng, đó là do Tiêu Ưng thể hiện ra thiên phú kinh người, trong tương lai, ông nhất định sẽ trở thành người mạnh nhất một thế hệ Tiêu Môn, hơn nữa, đây còn là thế giới tôn sùng huyền lực, làm phụ thân Tiêu Ưng, tất nhiên là Tiêu Liệt được trên dưới Tiêu Môn tôn sùng.   

             Nhưng sau khi Tiêu Ưng gặp chuyện mà chết, cháu trai duy nhất lại có huyền mạch tàn phế, tuy rằng trước mắt Tiêu Liệt vẫn là cường giả đứng đầu Cửu Châu Thành, nhưng con trai chết sớm, cháu trai tàn phế, không người nối nghiệp, vậy thì có ai còn sợ ông ấy nữa? Địa vị ở Tiêu Môn cũng xuống dốc không phanh.  

             Tiêu Liệt không tức giận, bình thường ông ấy đã quen với sự châm chọc, khiêu khích của đám người này, ông ấy cười nhạt nói: “Cảm ơn các vị đã đến dự hôn lễ, lát nữa trong bữa tiệc phải uống nhiều thêm vài chén”.  

             “Xin nhận lời cảm ơn nhưng uống rượu thì không cần. Cháu đích tôn Tiêu Thừa Chí của ta vừa đột phá cảnh giới Sơ Huyền cấp bảy, ở lại đây cũng trì hoãn không ít thời gian, bây giờ ta phải tự mình giúp nó củng cố một chút”, tam trưởng lão Tiêu Trạch nói, đồng thời đứng lên.  

             “Tiêu Thừa Chí đã đột phá cảnh giới Sơ Huyền cấp bảy rồi ư? Mới mười bảy tuổi mà đã có được thành tựu như vậy, trong tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn, tam trưởng lão, khó trách hôm nay sắc mặt ngươi lại hồng hào như vậy, đây quả thực là chuyện đáng mừng!”, tứ trưởng lão Tiêu Thành cũng đứng dậy theo, ngạc nhiên nhìn về phía tam trưởng lão, chúc mừng nói.  

             Cho dù Tiêu Liệt biết kiềm chế đến mức nào thì lúc này, trên khuôn mặt đã lộ ra vẻ giận dữ.   

             Năm đó, bốn người này cùng ông ấy xưng huynh gọi đệ, còn như có như không lộ ra vẻ cung kính, nịnh bợ, nhưng từ khi Tiêu Ưng mất, Tiêu Viễn được xác nhận là huyền mạch tàn phế, sắc mặt của bọn họ đối với ông ấy trực tiếp thay đổi, hiện giờ, căn bản là đã không để vào trong mắt.   

             Ngày thường, vô số lần khoe con trai, cháu trai của mình giỏi như thế nào, mà nay, ngay trong lễ đường của cháu trai ông ấy, bọn họ vẫn không chút kiêng dè gì, châm chọc, khiêu khích như trước, dùng thành tựu của cháu trai mình xé ra vết sẹo mà ông ấy không muốn chạm vào nhất trong lòng.  

             Bỗng nhiên, biến cố làm cho người chủ trì buổi lễ Tiêu Đức đổ mồ hôi đầy đầu, ông ta vội vàng bỏ qua hết những quy trình dư thừa, trực tiếp cao giọng hét: “Tân lang tân nương vào động phòng…Mời các vị khách quý nhập tiệc!”  

             Bên tai không ngừng vang lên tiếng chiêng trống đám cưới, sau khi hoàn thành lễ bái, Tiêu Viễn và Hạ Linh Lăng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đi vào tiểu viện của Tiêu Viễn.   

             Phòng tân hôn chính là căn phòng mà Tiêu Viễn bình thường vẫn ở, giờ đây đã được trang hoàng thành một màu đỏ thẫm, thảm đỏ thêu hình rồng phượng cùng mây bay, trên tường dán chữ hỷ thật to, cả phòng toàn là lụa đỏ, dây đỏ, hai cây nến màu đỏ được thắp trên đài vàng tản ra ánh sáng loá mắt, rực rỡ không khí ngày cưới, trên thân đèn cầy còn được khắc hình rồng phượng bay lượn, dưới ánh nến phát ra ánh sáng lấp lánh như ngọc lưu ly, cả phòng tràn đầy vẻ lung linh mộng ảo, khiến cho phòng cưới như được ngăn cách với thế giới bên ngoài, rực rỡ đến mức làm cho người ta hoa cả mắt.  

             Hạ Linh Lăng được thị nữ Hạ Đông Linh của mình đỡ đến bên giường, sau đó, Hạ Đông Linh lặng im không tiếng động rời khỏi đây, đóng cửa phòng lại.   

             Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở mơ hồ của mình.  

             Hạ Linh Lăng im lặng ngồi đó, không phát ra tiếng động nào. Tiêu Viễn cũng không tới gần nàng, hắn đứng ở cửa, mắt nhìn ra phía ngoài tràn đầy vẻ lo lắng.  

             “Ông nội mình bị bắt nạt như thế, thậm chí là ngay tại hôn lễ của mình, trong lòng hẳn là không dễ chịu đúng không?”  

             Bên tai, một âm thanh mềm mại, trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến…  

Tiêu Viễn giật mình, Hạ Linh Lăng vậy mà lại chủ động nói chuyện với hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng lời nói tương đối chói tai.  

             Tiên Viễn rời ánh mắt, do dự một chút rồi nói: “Cô tháo mũ phượng ra đi, thứ này quá nặng, đội lâu sẽ thấy không thoải mái”.  

             Dựa theo tập tục thành hôn của đại lục Huyền Thiên, mũ phượng của tân nương phải do tân lang tháo xuống, nhưng trước đó chỉ đỡ nàng thôi đã bị “lạnh” như vậy rồi, một Tiêu Viễn kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không tự đi tìm xui xẻo lần nữa.   

             Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng Hạ Linh Lăng thật sự nguyện ý để hắn giúp nàng tháo mũ phượng ra.   

             Hạ Linh Lăng ngừng lại một chút, sau đó bàn tay trắng nõn nâng lên, chiếc mũ phượng gắn trân châu tua rua kia lặng im không tiếng động bị nàng tháo xuống.   

             Nhất thời, nhan sắc tuyệt đẹp khiến cho người ta hít thở không thông lộ ra, chiếu thẳng vào mắt Tiêu Viễn. Đôi mắt đẹp của nàng khẽ nâng lên, ngay khoảnh khắc chạm vào ánh mắt của nàng, trong mắt Tiêu Viễn nhất thời ngây dại…  

             Đây là một đôi mắt đẹp đến mức không thể miêu tả thành lời, phảng phất như sóng nước xanh biếc trong thiên hạ đều ngưng tụ tại đôi con ngươi, ngay cả người hoạ sĩ tài giỏi nhất trên đời, từ ngữ hoa lệ nhất cũng không thể nào miêu tả được vẻ đẹp này.   

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!