Lọc Truyện

Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly (Tác giả: Lục Phiên Nhiên)

“Đợi một chút, bây giờ tôi sẽ qua đó ngay” Quân Thành nói rồi cúp máy, vơ vội váy áo khoác treo trên giá để đồ rồi rời đi. Lúc anh tới bệnh viện thì mọi người trong nhà đều có mặt gần như đã đủ cả. Lão phu nhân tỉnh dậy sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng bà đã có thể nói chuyện với mọi người. “A, Quận Thành, cháu đến rồi sao?” Quân lão phu nhân trông thấy anh liền tươi cười, vẫy vẫy tay í bảo anh tiến lại gần bà. Điều này làm cho Quân Thành cảm thấy bắt đầu có cái gì đó không đúng lắm. Trước lúc hôn mê, không phải thái độ của bà đối với anh gay gắt lắm sao? Còn nhất quyết muốn tước đi quyền thừa kế của anh nữa mà? “Bà nội, bà thấy thế nào rồi?” Quân Thành nửa quỳ ngồi trước giường, nắm lấy tay lão phu nhân. Bà cười cười xua tay, bày ra dáng vẻ như mình đang rất khỏe: “Không sao, đã không có việc gì. Nhưng mà Tịch Ly đâu, sao con bé không tới cùng với cháu?” 

Oanh một tiếng, đầu quân Thành vang lên một tiếng nổ. Không phải là đúng như anh nghĩ, bà nội anh vì bị tai nạn mà đầu óc bắt đầu không tỉnh táo rồi đó chứ? 

“Theo bác sĩ chẩn đoán thì lão phu nhân bị mất đi trí nhớ tạm thời. Nhưng bác sĩ nói tạm thời đừng kích động bà ấy, nếu không sẽ lại có chuyện không hay xảy ra”. 

Thím Trương ghé sát vào tai anh, khẳng định ý nghĩ của Quân Thành là đúng. Nhưng nếu là như vậy, vậy thì bà không biết người đã gây ra tai nạn cho mình là Tịch Nhuệ, lại càng không biết việc trước kia bà đã dàn dựng một cái chết giả cho Tịch Ly để qua mắt anh sao? 

Như vậy, bây giờ mọi người nên nói với Quân lão phu nhân như thế nào? Nếu nói là do tự bà gây ra sự cố thì chính là đang lừa dối lão phu nhân. Còn nói hết cho bà mọi sự thật thì lại khiến cho bà bị đả kích. “Sao vậy? Con bé bận gì nên mới không thể tới cùng con sao?” Giọng lão phu nhân vang lên cắt ngang suy nghĩ của Quân Thành, Anh tần ngần mất một lúc, sau đó uốn lưỡi mà đáp lại: “Vâng, cô ấy bận việc, nên tạm thời không thể đến” “Là vậy sao?” 

Trên mặt bà vẫn duy trì nụ cười, nhưng giọng có chút buồn rầu cùng lo lắng: 

“Con ấy, bảo con bé đừng cố sức làm việc quá. Nhà chúng ta thiếu chút tiền để lo cho con bé thoải mái sống hay sao?” 

Quân Thành cảm thấy lời nói dối của mình chính là một đại tội, nhưng anh vẫn cố gắng 

diễn cho xong vở kịch này: “Phải, phải, bà nội nói rất đúng. Đợi ngày mai cháu nhất định sẽ đưa cô ấy tới thăm bà. 

Suốt thời gian mà bà nằm viện cô ấy đã rất lo lắng đấy” 

“Hả? Quân." 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!