Editor: Thư Thư
Ngày kế, Phù Bích mở mắt thấy mặt Tống Minh Hi phóng đại trước mắt, tức khắc thanh tỉnh, qua cả đêm, tức giận trong nàng đã tiêu, nhìn chằm chằm khuôn mặt trầm tĩnh, chỉ còn lại đỏ mặt, liền lặng lẽ bò dậy, muốn trốn đi.
Nàng bị thân thể cao lớn của Tống Minh Hi che ở bên trong, muốn đi ra ngoài phải nhẹ nhàng xốc lên chăn, đem tay chân từ trên người hắn rút ra, lại bước qua trên người hắn, tựa hồ có chút gian nan, Phù Bích thật cẩn thận làm được đến bươc cuối cùng, chợt nghe thanh âm lạnh lạnh từ phía sau vang lên: "Muốn đi đâu?"
Advertisement
Không biết hắn tỉnh từ lúc nào, Phù Bích quay đầu lại, chỉ chỉ chính mình, chỉ chỉ Tống Minh Hi, muốn nói cho hắn vẫn là tách ra một chút tốt hơn, nào ngờTống Minh Hi nói: "Để cho hạ nhân bưng nước tắm tới là được, lại bồi gia ngủ một lát."
Phù Bích: "..."
Tay hắn dài, vắt qua vai Phù Bích hướng xuống eo nàng, đem người kéo đến bên cạnh hắn, ôm tiếp tục ngủ.
Phù Bích hoàn toàn không có buồn ngủ, vẫn luôn mở to mắt đến khi mặt trời lên cao.
Advertisement
Tống Minh Hi phân phó nha hoàn đưa nước tới, hai người đơn giản tắm rửa, sau đó một đường vẻ vang đến thư phòng.
Phù Bích đi theo hắn phía sau, sợ người khác dùng ánh mắt xoi mói nhìn chính mình, tổng cảm thấy không thoải mái, đến lúc tới thư phòng, đóng cửa lại mới nhẹ nhàng thở ra, chính là đối với ánh mắt mang theo ý cười của Tống Minh Hi, nàng nhớ tới đêm hôm qua, còn có mỗi cái sự tình ban đêm phía trước, lại cảm thấy trong phòng mới càng nguy hiểm hơn.
Nàng nuốt ngụm nước bọt, chầm chậm đi đến bên án thư, hầu hạ Tống Minh Hi viết chữ, hắn lấy sổ con ra, lưu loát viết không ít đồ vật, Phù Bích liếc mắt, là cùng bạo loạn ở Nhữ Nam có quan hệ, Nhữ Nam vốn là trọng binh của phe Phù Bích bọn họ mà, nàng liền nhíu mày nhìn xem Tống Minh Hi muốn viết cái gì, đang nhìn đến nhập thần, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ: "A Bích, ngươi xem hiểu sao?"
Phù Bích nhìn vào đôi mắt Tống Minh Hi, nhanh chóng lắc đầu, dùng thủ ngữ* nói: "Chữ ngươi rất đẹp."
*ngôn ngữ bằng tay
Hắn hiểu rõ nói: "Ta cũng biết, tới, gia dạy ngươi."
Phù Bích lui ra phía sau một bước, bị Tống Minh Hi một phen ôm vào trong lòng ngực, tay nàng bị Tống Minh Hi nắm lấy, ở trên một tờ giấy Tuyên Thành trắng khác viết: Thấy tin như ngộ*
*Thấy thư như gặp mặt
"Nếu một khoảng thời gian nữa ta phải xa nhà, ngươi phải thường xuyên viết thứ cho ta" Tống Minh Hi nói: "Đầu thư cứ viết như vậy."
Phù Bích ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn lại nói, "Còn xưng hô, liền viết phu quân."
Phù Bích: "..."
Phù Bích nhịn xuống tâm tư muốn quăng ngã bút, nhìn Tống Minh Hi viết lên giấy hai chữ "Phu quân" theo ba lôi viết, nàng nhìn đến ngứa răng, thực sự nhịn không nổi, một phen tránh thoát Tống Minh Hi, chạy ra cửa phòng.
Nhìn thân ảnh Phù Bích hốt hoảng, khóe môi Tống Minh Hi gợi lên một mạt cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái tráp, mở cơ quan tinh xảo ra, từ giữa lấy ra mấy trương bản đồ cẩn thận nghiên cứu, thỉnh thoảng lại vẽ dấu chấm vào một số vị trí quan trọng.
Phù Bích ở trong viện Tống Minh Hi dạo bước, thật không nghĩ tới một người nam nhân có thể không biết xấu hổ đến nông nỗi như vậy, nàng hít sâu, làm chính mình bình tĩnh, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giày thêu hoa lan, âm thanh thanh thúy chói tai vang lên, "Tiểu Tẩu tẩu, ngươi như thế nào lại một mình ở ngoài phòng hầu hạ a."
Phù Bích tùy ý quơ tay, dù sao Ngư Niệm Chân cũng nhìn không hiểu, vị huyện chủ trẻ tuổi này quả nhiên tự mình nói: "Qua mấy ngày nữa tỷ tỷ của ta tới, hôm nay bồi ta ra ngoài chọn chút lễ vật cho nàng đi."
Phù Bích tuy rằng không thích Ngư Niệm Chân, nhưng mà có cơ hội đi ra ngoài, lại truyền tin tức được, liền gật gật đầu.
Trong xe ngựa, Ngư Niệm Chân cùng nha hoàn nàng ta nhắc tới vị hôn thê kia của Tống Minh Hi, ở bên tai Phù Bích giống như gió thoảng mây trôi, một thổi liền qua, đột nhiên xóc nảy một cái, xe ngựa ngừng lại, nha đầu của Ngư Niệm Chân giận dữ: "Chuyện gì xảy ra, đụng phải huyện chủ là ngươi đảm đương nổi không?"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Editor: Cố gắng up nốt mấy chương thịt khi tui còn đang siêng cho các cô nè^^
P/s: Càng về sau càng ít thịt nhiều cốt truyện nha các cô, ít nhưng vẫn đủ nhấm nháp nhé:))))