Lọc Truyện

Truyện Tàn độc lương duyên (bản tự dịch)

Chương 664: Cầu xin
Ngoại hình này, gen chất lượng thế này mà không sinh vài đứa thì quá lãng phí.
Khuôn mặt của Quan Khuynh Thành đỏ ửng.
“Dì, con…”
“Gọi mẹ!”, Tùy Thanh Liên nhiệt tình nói, hoàn toàn quên rằng Tò Minh còn có một người vợ chưa cưới là Nam Cung Cẩn do bà đích thân an bài, Tùy Thanh Liên quả thực là một người coi trọng vẻ ngoài.
Lúc này, Tò Chấn Trầm lén lút giơ ngón cái lên với Tô Minh, ông cũng phục rồi, không ngờ con trai mình lại có bản lĩnh như vậy, còn tìm được tiên nữ bậc nhất làm vợ.
Tô Chấn Trầm cảm thấy tự
hào.
Sau đó ông lại nhìn kỹ con trai mình. Đậu! cảnh giới chân vương?
Lúc trước ông quá xúc động.
Nên không chú ý con trai mình đã là cảnh giới chân vương trung kỳ rồi.
Đáng sợ.
Quá đáng sợ.
Phải biết rằng trong Chiến Uyên, ở lứa tuổi 20 như con trai
ông, muốn lên đến cảnh giới chân vương là điều vô cùng, vò cùng khó khăn.
Hơn nữa con trai ông vẫn luôn ở tầng trái đất, ông biết rõ linh khí ở nơi đó mỏng đến mức nào.
“Con trai mình đúng là kỳ tài trong giới võ đạo”, Tò Chấn Trầm càng nghĩ càng thấy tự hào.
Nhưng trong lòng lại đột nhiên giật thót.
Ông nghĩ đến tình cảnh của nhà họ Tô hiện tại.
ông nghĩ đến Tô Ương.
Nhất thời, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Con trai và con dâu xuất sắc như thế nói không chừng sẽ bị Tô Ưong giết chết!
Nghĩ vậy, ông cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
“Bố, bô’ sao vậy?”, nhận thấy cảm xúc của bố mình thay đổi, Tô Minh liền hỏi.
“Không có gì”, Tô Chấn Trầm cười nói: “Thanh Liên, Minh Nhi và cô Quan đường xa tới đây, hẳn là mệt rồi, bà đi thu xếp cho chúng nó nghỉ ngơi đi”.
“Đúng, đúng, ông xem, tôi đúng là đãng trí mà. Minh Nhi, Khuynh Thành, hai đứa đi theo mẹ”, Tùy Thanh Liên vừa vội nói vừa nhắc nhở Quan Khuynh Thành: “Khuynh Thành, con che mặt vào đi, nếu không dì sợ những người khác của nhà họ Tô nhìn thấy con lại ngây ra, đâm đầu vào cột mất”.
Tùy Thanh Liên vừa tự hào nói vừa cười tủm tỉm.
Bà thích cò con dâu này.
Hahaha.
Ngoại hình quá xinh đẹp.
Quan Khuynh Thành có hơi ngượng ngùng, bởi vì Tùy Thanh Liên quá nhiệt tình, mà tính cách của cô lại hơi lạnh lùng, phản ứng chậm, cô không cố ý nhưng vần lo lắng sẽ làm phật lòng mẹ chồng tương lai.
Chẳng mấy chốc Tùy Thanh Liên đã đưa 2 người đến một tòa nhà.
“Lệ Các là một tòa lầu mới, các con vào đây ở, mẹ sẽ sắp xếp một số người hầu cho các con”, Tùy Thanh Liên nói, còn trừng Tô Minh một cái: “Minh Nhi, Khuynh Thành là con gái, con chủ động hơn đi”.
Bà nhấn mạnh vào hai chữ “chủ động”.
Tô Minh lúng túng.
Mẹ muốn có cháu bế đến phát điên rồi.
Khuôn mặt của Quan Khuynh Thành dưới lớp khăn che đỏ ửng lên, thậm chí trái tim còn đập nhanh thình thịch.
“Được rồi, hai đứa vào trước đi, mẹ đi dặn nhà bếp làm một bữa lớn cho hai đứa”, Tùy Thanh Liên vội vội vàng vàng.
“Haha, Khuynh Thành, tính mẹ anh vậy đấy”, Tô Minh vuốt
mũi.
“Bác gái rất tốt, đỡ hơn anh chỉ biết tu luyện”, Quan Khuynh Thành thản nhiên nói rồi đi vào tòa lầu trước, Tò Minh cũng vội theo sau.
Cùng lúc đó.
Cá nhà họ Tô đều như nổ tung!
Cậu chủ Tô Minh về rồi.
Con trai ruột của gia chủ và phu nhân đã trở về.
Hơn nữa cậu chủ mới 20 tuổi mà đã là cảnh giới chân
vương.
“Cậu chủ trông rất sáng sủa đẹp trai”.
“Võ đạo thiên phú của cậu chủ thật khiến người ta khiếp sợ!”
“Tính cách cậu chủ rất tốt, nụ cười như tỏa nắng vậy”.
“Phu nhân cười đến híp cả mắt luôn rồi!”
Nhưng trong những lời nói tràn đầy hưng phấn, chờ mong ây.
Cũng vang lên những lời
nghị luận khác.
“Bây giờ trở về thì chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết à? Cậu chủ Tò ương sẽ bỏ qua cho họ chắc?”
“Bởi vì Tô Minh mà cậu chủ Tô ương mới bị hạ lệnh truy sát, sau đó hận cả nhà họ Tô, khiến nhà họ Tò chúng ta hiện tại rơi vào khốn cảnh”.
“Tô Minh rất ưu tú, đáng tiếc là kém cậu chủ Tô ương quá nhiều, nghe nói cậu Tô ương hiện tại đã là cảnh giới chân hoàng hậu kỳ hay đỉnh phong kỳ gì đó rồi, thực lực vô cùng đáng sợ”.
“Nghe nói, sự tức giận và hận thù của cậu Tô ương đối với nhà họ Tô chúng ta 90% đều là vì Tô Minh, nếu chúng ta bắt Tô Minh giao cho Tô ương báo thù, giải hận thì liệu cậu ấy có buông tha cho nhà họ Tò không? Thậm chí trở về nhà họ Tô?”
Thời gian chầm chậm tròi.
Lúc trời đã sầm tối.
Đột nhiên.
Không ai ngờ rằng.
Một đám người nhà họ Tô, đa phần là thanh niên đều tụ tập lại trước Lệ Các.
Cầm đầu đám người hầu hết đều là người bên dòng đại trưởng lão Tô cửu Hiển.
Ánh mắt một số người sáng bừng.
Hơn trăm người tập trung lại, sau đó.
Đột nhiên quỳ xuống!
Bọn họ quỳ trước cửa Lệ Các.
“Cậu chủ Tô Minh, xin cậu hãy cứu nhà họ Tô, đích thân đi xin lỗi cậu chủ Tô Ương, cầu xin cậu chủ Tò Ương tha thứ!”, đột nhiên, người cầm đầu – cháu
trai của đại trưởng lão Tò cửu Hiến – Tô Vò Song nghiến chặt răng, ánh mắt tràn đầy quyết tâm rồi hét lên.
Theo đó, hơn trăm thanh niên nhà họ Tô cũng đồng thời gào lên: “Cậu chủ Tô Minh, xin cậu hãy cứu nhà họ Tô, đích thân đi xin lỗi cậu chủ Tô Ương, cầu xin cậu chủ Tô Ương tha thứ!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!