Lọc Truyện

Truyện Tàn độc lương duyên (bản tự dịch)

Truyện đã được nhóm dich nhayhȯ .com hoàn thành – FULL.

Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố  và vào nhóm đọc hết nhé:

Chương 569: Thương tổng thấy mềm lòng chăng?
Hướng Thu Vân chế nhạo, châm chọc nói: “Giang tiên sinh đột nhiên nói cho tôi chuyện này làm gì? Muốn làm tôi cảm động sao?”
“Không, anh chỉ muốn nói rằng gia đình anh hoàn toàn khác với những gì anh từng biết.” Ánh mắt Giang Minh Thắng đờ đẫn và kiệt sức.
Hướng Thu Vân không muốn nghe anh ta nói lời này, cũng không muốn đối mặt với anh ta nữa, “Anh nói xong rồi sao? Tôi đi đây.”
“Biết anh sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình, ban đầu mọi người xung quanh ra sức thuyết phục anh, thấy anh không có ý định quay lại, trước sự đe dọa của gia đình, họ cắt đứt hoàn toàn liên lạc với anh”.
“Hướng Thu Vân, anh đột nhiên biết cảm giác của em hai năm trước: dường như cả thế giới sụp đổ, và mọi thứ đều thay đổi trong một sớm một chiều, cứ như là một giấc mơ, nhưng nó tàn nhẫn hơn nhiều so với một giấc mơ. Không, có lẽ anh thậm chí không có cảm nhận được một phần mười nỗi đau của em.”
“Hướng Thu Vân, thật sự… Anh xin lỗi.” Giang Minh Thắng không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, toàn thân bao trùm hơi thở suy tàn.
Hướng Thu Vân rũ mắt xuống, dừng lại, lúc đi qua người anh, lạnh lùng nói: “Bảo trọng.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại như sấm nổ bên tai Giang Minh Thắng, mắt anh sáng lên, cầm lấy cẳng tay cô nói: “Đừng lo lắng về khoản thanh toán kia của tập đoàn Hướng thị. Anh ôm chút hi vọng, thử liên hệ với Hân Yên để hỏi ý con bé, và nó đã đồng ý, nói rằng nó sẽ thanh toán trước mười hai giờ tối nay.”
Người duy nhất trên đời khiến anh cảm thấy hài lòng là Hân Yên, cô không lạnh lùng như anh nghĩ.
Hướng Thu Vân dừng lại, hất tay anh ra, chế nhạo: “Anh luôn cho rằng tôi là người ngu ngốc nhất, hóa ra anh còn ngốc hơn tôi.”
Giang Minh Thắng ngẩn ra, “… ý em là gì?”
“Anh tưởng Giang Hân Yên cảm thấy có lỗi nên khi anh nói chuyện với cô ấy, cô ấy mới đồng ý?” Hướng Thu Vân hỏi.
Giang Minh Thắng đôi môi nứt ra run lên vài cái, “Không phải sao?”
“Đương nhiên không phải.” Hướng Thu Vân cười với anh, nhưng trong mắt cô không có ý cười, “Bởi vì tôi uy hiếp cô ấy vào buổi trưa hôm nay.”
Giang Minh Thắng đồng tử co rút lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, loạng choạng vài lần trước khi bám vào tường gần như không giữ được thăng bằng.
Hân Yên … Hân Yên !!!
“Tạm biệt.” Hướng Thu Vân muốn nói không bao giờ gặp lại anh, nhưng cô vừa động môi đã đổi miệng, mặc kệ Giang Minh Thắng đang tuyệt vọng, đi xuống thang cuốn xuống tầng một.
Người vừa gọi là Lý Mỹ Anh, cô gọi lại cho đầu dây bên kia.
“Nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt, trở về đi, Hạ tổng tới đây đón cô rồi.” So với lúc trước, giọng nói của Lý Mỹ Anh hơi dịu đi.
Hướng Thu Vân khẽ nhíu mày, sau đó cúp điện thoại bắt taxi trở về công ty.
Trác Thiên Hạo đang định đi ra ngoài làm việc lặt vặt, tình cờ chạy vào, giơ ngón tay cái lên, “Lần này mọi việc đều làm rất tốt, cô làm sao lấy lại được tiền từ Giang thị vậy?”
“Có lẽ tôi xinh đẹp, Thương tổng thấy mềm lòng chăng?” Hướng Thu Vân cười nhẹ nói.
Trác Thiên Hạo thấy cô nói vậy, cũng không hỏi thêm, “Lần này cô thật sự làm rất tốt! Được rồi, tôi sẽ không nói với cô nữa, tôi đi làm một việcđã!”
“Tạm biệt anh Hạo” Hướng Thu Vân vẫy tay chào, đi thang máy đến văn phòng giám đốc tài chính.
***

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!