Lọc Truyện

Truyện Tàn độc lương duyên (bản tự dịch)

Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp

Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế

Đọc tại web Nh.a.yho.com

 Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ nhóm dịch và vào group đọc nhé.

Chương 477: Trong lòng ông nên biết rõ hơn cháu

Hạ Vũ Hào không trả lời.

“Anh thật sự cho rằng cô của anh cùng bọn họ uy hiếp đối với tôi có ảnh hưởng sao?” Hạ lão gia tử nhìn anh, ánh mắt như dao.

Hạ Vũ Hào nhìn xuống đầu ngón chân, “Trong lòng ông nên biết rõ hơn cháu.”

“A!” Hạ lão gia tử chế nhạo, “Tôi nói nếu dùng 21% cổ phần của tôi làm điều kiện thương lượng, nói cho hai cô bác của anh có thể thay đổi di chúc, anh nói bọn họ sẽ còn uy hiếp tôi không? “

Con ngươi của Hạ Vũ Hào co rút lại, nhưng chỉ mất mấy giây, “Có lẽ là không.”

 

“Đi ra ngoài quỳ xuống, không được đứng dậy khi chưa có sự cho phép của tôi!” Hạ lão gia tử cả giận nói.

Hạ Vũ Hào hừ một tiếng, bước ra ngoài quỳ ở cửa, Nam Ca cũng đi theo đứng nhìn anh.

Mấy người nhà họ Hạ nghe thấy động tĩnh đi ra, lặng lẽ tiến lên an ủi vài câu rồi rời đi.

Trên sàn hành lang lạnh lẽo, Hạ Vũ Hào quỳ hai tiếng, chân đã tê rần, nửa điểm cũng không cảm thấy.

“Cậu ba vì Hướng tiểu thư, đúng không? Chỉ là một người phụ nữ, có đáng không?” Nam Ca hỏi.

Hạ Vũ Hào bóp chân lạnh lùng, “Nếu không đáng, Nam Ca vì sao phải ngồi tù vì một người phụ nữ?” (haha anh Nam Ca cũng “ngu muội” vậy sao🤣🤣)

“Trẻ tuổi nông cạn.” Nam Ca chỉ nói bốn chữ, cũng không nói gì thêm.

Ban đêm không có nhiều người, nhưng vẫn có người nhà bệnh nhân, y tá trực, bác sĩ đi lại, nhìn thấy Hạ Vũ Hào quỳ ở ngoài cửa phòng, tất cả đều tò mò nhìn.

Khi trời gần sáng, Nam Ca liếc thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Vũ Hào, bước vào phòng bệnh, một lúc sau mới bước ra ngoài.

“Hạ lão tiên sinh nói anh đứng lên được rồi.” Nam Ca nói.

Hạ Vũ Hào mỉm cười, “Cảm ơn Nam Ca.”

 

Anh chống tay xuống đất muốn đứng dậy, nhưng vì quỳ quá lâu, chân đã tê dại, loạng choạng suýt ngã, nhưng chính Nam Ca đã đỡ anh đứng vững.

“Anh tìm phòng bệnh nghỉ ngơi, hay là trở về Trúc Hiền Trang?” Nam Ca hỏi.

Hạ Vũ Hào một tay ôm tường, một tay nhéo cái chân bị tê liệt, “Trúc Hiền Trang.”

Sau khi đợi chân khỏe hơn, anh cùng Nam Ca trở lại Trúc Hiền Trang.

Vừa xuống xe, Hạ Vũ Hào liền đụng phải Giang Hân Yên đang đi xe lăn chậm rãi đi tới.

“Tôi đi trước, Cậu ba.” Nam Ca chào hỏi lại Giang Hân Yên, không có xuống xe liền xoay người rời đi.

Giang Hân Yên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc, “Anh Vũ Hào sao lại ở đây?”

“Tình cờ có một dãy phòng ở đây.” Hạ Vũ Hào nói.

Giang Hân Yên chống tay sau xe lăn, nhìn xung quanh, cắn môi nói: “Sao anh lại bị thương nhiều như vậy? Chẳng lẽ là do chuyện của Hướng Thu Vân làm cho Hạ gia buồn bực?”

“Tôi vô tình bị ngã.” Đôi lông mày và đôi mắt hờ hững của Hạ Vũ Hào.

Nói xong xoay người rời đi.

 

Giang Hân Yên từ phía sau hét lên với anh, “Anh Vũ Hào, anh đợi em được không? Em có chuyện muốn nói với anh.”

Hạ Vũ Hào dừng lại, lại quay mặt về phía cô ấy. ” Có chuyện gì?”

“Nghe nói chân của Hướng Thu Vân đang hồi phục tốt?” Giang Hân Yên vẻ mặt phức tạp nói.

Hạ Vũ Hào nhếch môi, “Phải, tốt hơn cô, bác sĩ Lục nói không bao lâu nữa có thể khiêu vũ.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!