Lọc Truyện

Truyện: Săn tình (Nhật ký tình nhân) - Tần Ái Phương

Chương 32: Không thể theo ý của cô được

Tôi và Tiêu Dao vẫn luôn đứng ở phía sau cánh cửa ở phòng riêng phía đối diện, chúng tôi đứng ở đó. đến khi chần mềm nhũn thì Dư Hồng Vũ và Bọ Ngựa mới đi.

Lần trước cô ấy cũng gặp được Bộ Ngựa ở Thanh Đông, sau khi bước ra khỏi nhà hàng thì chân của Tiêu Dao bị dọa sợ đến mức mềm nhũn hết cả ra. Dù sao thì trong mắt người ngoài ngài Hoài cũng chết trên giường của cô ấy mà. Vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi là chúng tôi đã bị họ phát hiện ra rồi, một khi bị phát hiện chúng tôi khó mà ra ngoài được.

Cô ấy sau khi xem xét kỹ càng mới hiểu ra rồi vỗ vỗ ngực: “Xem ra giữa bà Chu và ông Dư vẫn còn bí. mật gì đó không thể nói cho ai khác biết được, cậu xem lúc nãy cô ta cẩn thận như thế, cô ta vào đó chưa được mười phút đã đi luôn rồi. Nếu như Chu Phong mà biết được việc này thì cậu còn sợ sau này cô ta có thể cản trở được con đường thăng tiến của cậu sao?”

Chắc là Tiêu Dao không nghe được nội dung thật sự nên cô ấy không biết rõ sự việc thế nào. Những lời của Triệu Mộng Tuyết trước khi đi khiến cô ấy nghĩ rằng giữa Triệu Mộng Tuyết và ông Dư có quan hệ

mờ ám gì đó nhưng tôi lại thật sự nghe thấy rằng hiện giờ Dư Hồng Vũ đang nhằm vào bến tàu nằm trong tay của Chu Phong. Mục đích của Triệu Mộng Tuyết là gì anh ta dùng mũi cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ lại là Triệu Mộng Tuyết lại đi giúp Dư Hồng Vũ.

Người ta đều nói thương trường như chiến trường, không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ bên cạnh mình có nội gián, chết thế nào cũng không biết. Tôi nhíu mày lại, rầu rĩ không biết nói chuyện này với Chu Phong thế nào.

Đột nhiên Tiêu Dao đặt điện thoại của cô ấy vào trong tay tôi: “Cậu xem đi, chứng cứ các thứ chị em đã chuẩn bị cho cậu xong cả rồi, đủ tốt rồi chứ?”

Tôi ngây người ra, cầm lấy điện thoại, cô ấy đến đó sớm hơn tôi không bao lâu. Lúc tôi tới đó thì vừa mới bắt đầu ghi âm, tổng cộng có mười mấy giây thôi, hơn nữa chỉ nghe thấy loáng thoáng, không nghe rõ bọn họ đã nói với nhau những gì. Tôi chỉ loáng thoáng nghe thấy đó tiếng của cô ta. Nhưng trong máy ghi âm lại không có giọng của Dư Hồng Vũ, dù cho tôi có cầm cái này đưa cho Chu Phong thì cũng không có tác dụng gì cả.

Nó không thể khiến Chu Phong tin tưởng những lời tôi nói, lỡ như Triệu Mộng Tuyết biết được chuyện này tôi lại bị cô ta cắn ngược lại một cái khiến Chu Phong nghĩ rằng tôi là một người tham lam muốn hãm hại chiếm lấy vị trí của cô ta thì sao. Như vậy thì dù cho Chu Phong có tình cảm với tôi nhiều hơn nữa thì anh ta cũng không thể giữ tôi lại bên cạnh nữa được.

Tôi lắc đầu, xoá bản ghi âm đó đi rồi trả lại điện thoại cho Tiêu Dao, tôi bảo cô ấy cứ coi như không biết chuyện này đi, cũng đừng quan tâm tới chuyện này nữa, và cũng đừng nhắc chuyện này với bất kỳ

ai.

Cô ấy hỏi tôi tại sao, một cơ hội tốt như thể lãng phí thì đáng tiếc lắm đó. Tôi không kịp giải thích rõ

ràng mọi chuyện với cô ấy nên đã tìm bừa một cái cớ nào đó bảo cô ấy tạm thời đừng quan tâm tới chuyện này nữa, cứ coi như không biết chuyện này đi. Thế lực của nhà họ Triệu và ông Dư không phải những người bình thường như chúng tôi có thể động đến được. Dự tính ban đầu của tôi khi đi theo bên cạnh Chu Phong chỉ vì muốn kiếm miếng cơm manh áo thôi. Tôi không cần phải quá tham lam mà huỷ hoại đến tiền đồ sau này của mình.

Tiêu Dao luôn cảm thấy thật đáng tiếc, cô ấy còn định nói cái gì đấy nhưng lại bị tôi ngắt lời. Tôi nói rằng tôi đột nhiên có việc gấp phải đi trước. Nói chuyện với cô ấy xong tôi bắt bừa một chiếc taxi nào đó

ven đường rồi vội vã trở về.

Tôi không về nhà mà đi tới nhà đối diện gõ cửa rất lâu, lâu đến nỗi tôi còn nghĩ rằng Lục Kính Đình không có ở nhà chứ. Lúc tôi muốn bỏ cuộc, vừa mới quay người đi thì đột nhiên bên trong có tiếng trả lời. Tôi chỉ nghe thấy tiếng máy móc tách tách từ phía sau vọng lại, cánh cửa đột nhiên tự động chậm rãi

mở ra.

Tôi ngây ra, ngơ ngác xoay người lại thì nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình từ trong nhà vọng ra: “Cô vào đi”

Tôi hơi do dự nhưng vẫn đi vào bên trong. Tôi hỏi người đâu rồi thì nghe thấy giọng nói của Lục Kính Đình từ trên tầng vọng xuống, anh bảo tôi thay dép rồi lên tầng trên.

Tôi đóng cửa lại, ở gần cửa có mấy đôi dép của đàn ông vẫn còn mới toanh, là các kiểu dáng khác nhau nhưng đều là size 42, tôi không tìm thấy đôi dép nào có size nhỏ hơn nên chỉ đành lấy bừa một đôi trong đó đi vào. Tôi đi vào cứ cảm giác như trẻ nhỏ trộm đi dép của người lớn vậy ấy, trong buồn cười không thể tả được.

Tôi lệ bàn chân đánh giá nhà của anh ta một lượt, tuy là căn nhà đối diện nhưng cách bài trí trong nhà lại khác nhau hoàn toàn. Thế mà anh đã mua luôn hai căn nhà ở tầng trên và dưới rồi sau đó cải tạo lại, ở giữa làm một cái cầu thang xoắn ốc, trông vô cùng đẹp mắt.

Tôi làm theo ý của Lục Kính Đình đi lên tầng, thử gọi dò một tiếng nhưng không có ai trả lời tôi cả. Trên tầng có ba phòng. Tôi đẩy cánh cửa đầu tiên ra, đó là phòng làm việc, không trông thấy ai bên trong cả thế nên tôi đã đẩy tiếp cánh cửa thứ hai. Vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng nước tí tách truyền tới, tôi ngẩng đầu lên xem rồi sững sờ đứng ở đó.

Nhà vệ sinh của anh ta lại dùng các tấm thuỷ tinh để ngăn cách trông giống hệt như trong khách sạn vậy, không có một chút che chắn nào cả. Dù trên tấm kính đấy mờ mịt đầy hơi nước thế nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cơ thể cường tráng của anh, gồm cả cái thứ ở dưới thân dưới của anh nữa, cứ như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt của tôi. Trong nháy mắt mặt mũi của tôi đỏ bừng lên, tôi lập tức xoay người lại: “Anh bị điện hả, anh đang tắm mà còn gọi tôi lên đây làm gì!”

“Cô cứ nhìn đi, cũng có mất gì đâu. Hay là cô sợ mình không kiềm chế được mà lao tới phía tôi?”

“Đồ lưu manh!” Tổi cắn răng mắng một câu, không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy ra khỏi phòng,

sau đó tôi lại nghe thấy tiếng cười suồng sã của anh từ phía sau vọng tới.

"Anh tắm xong thì ra đây, tôi ra ngoài đợi anh” Tôi tức đến nghiến răng, nếu như không phải vì có chuyện cần hỏi anh thì tôi đã quay đầu đi thẳng rồi. Tôi lạnh lùng nói một câu với anh rồi đóng mạnh cửa

phòng lại. Tôi muốn xuống tầng đợi nhưng lúc đi qua phòng làm việc của anh đưa mắt vào trong nhìn một cái thì hình ảnh tối ngày hôm trước tôi nhìn thấy anh cầm lấy hợp đồng đã ký với ông Dự đi vẫn còn in sâu ở trong đầu.

Tôi dừng chân lại, như bị ma xui quỷ khiến mà đi vào trong phòng.

Có một đống giấy tờ để ở trên bàn, nhìn có vẻ như là hợp đồng, tôi đứng trước bàn do dự rất lâu mới cầm những hợp đồng đó lên, khá dày, có lẽ là có khoảng mười mấy bản hợp đồng gì đấy, nội dung toàn là những cái khác nhau, không có thời gian để đọc kỹ từng bản từng bản hợp đồng một. Tôi dứt khoát lật từ tờ ký tên cuối cùng lên, lúc nhìn thấy ba chữ Dư Hồng Vũ tôi định rút nó ra thì có một cánh tay từ đằng sau vươn tới, ẩn tay cầm hợp đồng của tôi lên trên bàn.

Tôi bị dọa cho giật mình, nhanh chóng xoay người lại thì trông thấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Lục Kính Đình xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Anh ta vừa tắm rửa xong, toàn thân ướt nhẹp, tóc cũng không lau khô, tóc rối ướt nhẹp như tơ rủ

xuống trước trán, thỉnh thoảng có vài giọt nước theo lọn tóc nhỏ xuống mặt anh ta. Anh ta cúi đầu xuống chăm chú nhìn tôi sự u ám trong đôi mắt không thể miêu tả được, tôi như ngừng thở, có cảm giác quẫn bách như làm việc xấu mà bị tóm tại trận vậy.

“Cô đang tìm bản hợp đồng này à?”

Tôi nghiêng đầu, mặt đỏ bừng lên: “Tôi, tôi chỉ tò mò nên mới muốn xem thử một chút thôi”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!