Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz (truyenazz.com.vn) sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyền Nhân Thần Y - Tô Vũ (FULL)

“Ừ, quyết định như vậy đi, các anh tự bàn bạc phương án hành động với nhau nhé!” Tô Vũ gõ nhẹ xuống bàn, xem như tuyên bố chính thức bắt đầu hành động.

Sau khi Tô Vũ đi rồi, Mạnh Đông Dương bắt đầu hỏi thăm tình huống từ chỗ đám người Dạ Oanh.

Vì anh ta từng có kinh nghiệm ở chuyến đi Tây Sơn, nên có hiểu biết đại khái về cổ mộ và quy mô cổ mộ.

Điều quan trọng nhất khi trộm mộ chính là sau khi lấy đồ vật rồi vẫn có thể sống sót ra ngoài. Bởi mới nói, để không xảy ra tình huống tương tự như lần đi Tây Sơn, Mạnh Đông Dương quyết định chuẩn bị đầy đủ rồi mới đi.

Thấy mấy người quanh mình trò chuyện hăng say, không ai ngó ngàng gì đến mình, người mù đột nhiên có loại cảm giác không ổn.

Trong kế hoạch của người mù là không có sự xuất hiện của loại người như Mạnh Đông Dương. Bây giờ Mạnh Đông Dương là chỉ huy của cả nhóm, ông ta muốn làm riêng chuyện gì cũng không được.

Ông ta gõ nhẹ ngón tay ở dưới bàn, âm thầm tính toán, hoặc là không để Mạnh Đông Dương đi hoặc là nghĩ cách làm thân với Mạnh Đông Dương.

Rất rõ ràng, ý nghĩ đầu tiên là không thể thực hiện được. Bởi vì Mạnh Đông Dương là người do Tô Vũ tự mình chọn, công khai không đồng ý cho Mạnh Đông Dương đi chẳng khác gì vả mặt Tô Vũ.

Còn lại ý nghĩ thứ hai, ông ta có thể đi làm thân với Mạnh Đông Dương, không ai có thể làm lơ tiền bạc.

“Các anh ở bên trong tính toán cái gì thế?” Sau khi Tô Vũ ra khỏi phòng, Mã Hiểu Lộ ngăn anh lại.

“Đương nhiên là bàn một vài chuyện quan trọng. Anh muốn nhờ bọn họ giúp anh làm mấy chuyện nhỏ.” Tô Vũ giải thích.

“Oh!” Mã Hiểu Lộ biết Tô Vũ không muốn nói, không phải là cố ý lừa mình, mà là sợ mình lo lắng, vậy nên không hỏi thêm gì nữa.

Cô biết có đôi khi cả chuyện rất nguy hiểm, giống như chuyến đi Tây Sơn thôn Tháp Loan vậy.

Cô không hỏi cho ra lẽ, không có nghĩa là cô không để ý. Bé Cầm đã nói hết những chuyện mình biết với cô, cả người đều là vết thương của Mạnh Đông Dương cũng là chứng cứ thiết thực.

Một chuyện mà ngay cả cảnh sát cũng không thể giải quyết được, trong khi Tô Vũ có thể dễ dàng xử lý, Mã Hiểu Lộ hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy kiêu ngạo vì Tô Vũ.

Có điều, cô vẫn có một chút lo lắng, dù rằng cô rất tin vào năng lực của Tô Vũ. Người ta nói thường ở bờ sông đi nào có không ướt giày, cẩn thận mới có thể khiến cho thuyền trôi vạn năm. Vậy nên mỗi khi Tô Vũ nói có chuyện cần đi ra ngoài, cô đều sẽ thầm lặng cầu nguyện cho anh.

“Anh muốn đi..” Thấy Mã Hiểu Lộ không hỏi, bản thân Tô Vũ lại thiếu kiên nhẫn trước mà giải thích, anh cảm thấy không nên giấu giếm Mã Hiểu Lộ.

Có điều, Mã Hiểu Lộ không để anh nói ra lời. Con người thỉnh thoảng mê tín, trước đây nhiều lần Tô Vũ không nói rõ ràng, kết quả đều là bình an trở về.

Nếu dùng điều này làm trao đổi thì cô thà rằng cái gì cũng không biết, sau đó Tô Vũ bình bình an an trở về.

“Được rồi, em không phải loại người cần biết hành tung của anh ở mọi lúc mọi nơi, em chỉ cần anh bình an là đủ rồi. Có điều, anh phải nhớ rõ răng hiện nay anh không chỉ có một mình, anh có nhà, có em và có con của chúng ta.” Mã Hiểu Lộ cười nói.

Tô Vũ gật đầu. Anh có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu chân thành của Mã Hiểu Lộ dành cho mình.

Bên kia, Mạnh Đông Dương đã hiểu đại khái tình huống, trong lòng đã có suy đoán, chỉ là vì chưa khảo sát thực địa nên không dám kết luận lung tung. Anh ta nói với đám người Dạ Oanh là đợi vài hôm nữa tìm cơ hội đi khu vực biên thận xem rồi nói tiếp.

Sau đó, mọi người giải tán, Địa Lý Bính và Xuyên Thiên Hầu cùng Dạ Oanh đi bệnh viện tái khám, Mạnh Đông Dương định tiếp tục phối hợp chữa bệnh với Tiêu Tuyết Ni.

Lúc này, người mù đi lên phía trước, ôm vai Mạnh Đông Dương, nói: “Ây da, không ngờ nha, vừa nghe cậu nói chuyện là tôi cảm giác được lợi hơn cả mười năm đọc sách. Cậu có rảnh không, chúng ta tìm một chỗ uống rượu tâm sự nhé?”

Mạnh Đông Dương đẩy cánh tay đặt trên vai mình ra, không hề nhìn người mù một cái nào: “Tôi không uống rượu với người lạ.”

Người mù liếm liếm môi, vội càng móc gói thuốc lá ra từ trong túi, đưa cho. Mạnh Đông Dương: “Cậu đừng tức giận nha! Lúc nấy ở trong phòng là do tôi không biết nhìn người, lanh mồm lanh miệng, cậu đừng để ý nha! Sau này chúng †a còn phải làm việc với nhau lâu lắm, đúng không?”

Người mù nói cũng có lý, tới lúc hành động, bọn họ sẽ gặp gỡ khá nhiều, nếu hai người cứ mãi không ưa nhau thì Tô Vũ sẽ khó xử, lại nói vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt thôi, không cần phải tức giận mãi làm gì.

Vậy nên, Mạnh Đông Dương cầm thuốc lá, hỏi: “Ông tên Bạch gì vậy?”

Người mù phất tay: “Nếu cậu coi trọng tôi thì cứ gọi một tiếng chú Bạch là được rồi, sau này chúng ta xem như anh em kết nghĩa, hôm nay nhất định phải không say không về!”

Dứt lời, ông ta mặc kệ Mạnh Đông Dương có đồng ý hay không, đẩy Mạnh Đông Dương đi ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!