Nếu đặt vào ngày thường, Thẩm Ngạo đâu thèm để ý đến hạng người này. Mà Từ Thiên Cường cũng chẳng dám càn rỡ ở những nơi như này.
“Nhờ phúc của ông nên tôi vẫn chưa chết, chắc chắn là ông cảm thấy rất thất vọng đúng không? Tôi chẳng có gì đáng ngại, trái lại ông nên đi khám nha khoa đi.”
Nói xong, Thẩm Ngạo chỉ vào răng sâu của Từ Thiên Cường.
“Ông... Hừ...” Từ Thiên Cường giận dữ lui về.
Mà ngoại trừ Từ Thiên Cường, mấy người khác đều không ai chào hỏi Thẩm Ngạo mà coi như không nhìn thấy.
Phải biết rằng trước đây bọn họ cực kỳ nịnh nọt Thẩm Ngạo, nhưng hôm nay lại lựa chọn thái độ như vậy.
Bọn họ đã sớm nhìn thấu mọi chuyện. Dù gì bề ngoài cũng bày ra đó, ai mà chẳng biết thiếu vắng Ngô Tú Phong, từ nay về sau Hải Đông Hội sẽ không thể tồn tại được nữa.
Nhân viên phục vụ rót trà, Tô Vũ khẽ nhấp một ngụm, không khỏi lắc đầu, cấp độ trà ở Trái Đất không chỉ thua kém đôi chút.
Thấy Tô Vũ lắc đầu, Thẩm Hân Duyệt cũng nhẹ nhàng ngửi: “Quân Sơn Ngân Châm này không hợp khẩu vị của anh Tô ư?”
“Ồ, cũng được.”
Lúc này, dưới sự chen chúc của đám đông, Từ Thiên Thành sải bước đi vào, rồi ngồi xuống bàn đối diện với mấy người Tô Vũ.
Nhưng Tô Vũ lại phát hiện, ghế bành đặt ở chính giữa kia lại chẳng có ai ngồi. Chẳng lẽ vẫn còn nhân vật quan trọng chưa xuất hiện?
Theo sự xuất hiện của Từ Thiên Thành, trong phòng hội nghị vốn hơi ồn ào bỗng tĩnh lặng như tờ.
Nhất thời bầu không khí như bị đóng băng. Trong không khí tràn ngập mùi vị chết chóc, ngoại trừ Tô Vũ vẫn đang một mình uống trà.
Dường như mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt lên người Từ Thiên Thành.
“Sao anh ta cũng đến đây?” A Tứ nhìn thấy người đàn ông nước ngoài sau lưng Từ Thiên Thành.
Anh ta có nước da ngăm đen, còn mặc vest đen. Nếu không phải vì hai mắt đang đảo quanh thì sẽ mang đến cho người khác cảm giác anh ta đứng ở đó như một khúc gỗ.
“Ai thế...” Thẩm Hân Duyệt cũng chú ý đến người này.
Ánh mắt của người này sắc bén như dao, trên người tỏa ra sát khí nồng đậm.
“Lần trước khi tôi và đại sư Ngô đi bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài đã nhìn thấy anh ta trên một tờ báo. Lúc đó anh ta đang bị truy nã ở Sri Lanka, chính phủ địa phương đã treo tiền thưởng kếch xù phát lệnh truy nã người này. Hình như anh ta có liên quan đến vụ án thành viên quan trọng của Hoàng thất bị ám sát.
Lúc đó đại sư Ngô đã nói, mặc dù người này còn nhỏ tuổi, nhưng đừng bao giờ coi thường võ công mà anh ta đã khổ luyện. Ngay cả ông ta cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Có thể thành công giết người dưới sự bảo vệ của tốp vệ sĩ hàng đầu, hơn nữa còn an toàn rút lui là minh chứng tốt nhất.”
A Tứ vừa dứt lời, cha con Thẩm Ngạo đều hít sâu một hơi, vẻ lo lắng vô hình lại tăng thêm.
Không ngờ Từ Thiên Thành lại tìm được người như vậy. Bây giờ trong lòng Thẩm Ngạo đã bắt đầu cân nhắc một vấn đề khác.
Đó là theo lời mà Tô Vũ vừa nói, Từ Thiên Thành dám giết người tại đây.
“Các vị, vô cùng cảm ơn các vị đã vui lòng đến dự buổi tụ họp lần này. Tôi đây vô cùng vinh hạnh, không thể nào diễn tả bằng lời, chỉ có thể dùng trà thay rượu mời các vị một ly.”
Hai tay Từ Thiên Thành giơ cao ly trà, nói với mọi người.
Rất nhiều người cũng giơ ly rượu lên, đồng loạt bày tỏ đáp lại.
Chỉ có Tô Vũ là không làm thế. Hôm nay anh đến đây chỉ có một mục đích là giúp đỡ Thẩm Ngạo bảo vệ Hải Đông Hội.
“Được, cảm ơn các vị, hy vọng các vị sẽ chơi vui vẻ trên du thuyền. Nhưng trước đó, tôi vẫn còn một chuyện quan trọng.
Ở đây tôi đã phác thảo một bản hợp đồng, lát nữa mọi người đều sẽ nhận được. Trên đó viết rất tường tận, tôi tin rằng đây là bản hợp đồng đôi bên cùng mua bán có lời, nhất định sẽ khiến mọi người cảm thấy hứng thú.”
Nói xong Từ Thiên Thành vẫy tay, mấy nhân viên phục vụ lần lượt phát bản hợp đồng đến mỗi bàn.
Nhưng lúc Thẩm Ngạo nhận được bản hợp đồng, sắc mặt chợt thay đổi, đập mạnh xuống bàn khiến bàn bị chấn động đến mức nước trà đều bắn tung tóe ra ngoài.
Âm thanh này nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người có mặt tại đây.
Trong đó có không ít người rụt người lại. Mắt thấy tình thế đang giương cung bạt kiếm, ai cũng không muốn làm vật hy sinh vô bổ.