Lọc Truyện

Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Phong chi đại đạo!”, Dương Hạo lập tức sử dụng tốc độ của gió, coi như là cũng thoát khỏi được “ sự uy hiếp” của Cao Minh Thu, y trốn sau lưng Cao Minh Thu, nói với giọng nghiêm túc: “Cao Minh Thu, ngươi nghe đây, nếu ngươi lại dám làm càn với ta, ta sẽ đổi ý, giết ngươi ngay tại nơi này! Dương Hạo ta luôn luôn nói được làm được, tuyệt đối không nói hai lời, ngươi thật sự muốn thử sao?”  

 

Dương Hạo cảm thấy những câu nói này của mình đầy sát khí uy hiếp của một người đàn ông, Cao Minh Thu là phụ nữ hay đàn ông cũng được, dưới khí thế cường đại của mình, có lẽ cô ta sẽ không dám làm càn như vậy.  

 

Y cũng cảm thấy màn thể hiện lần này quá mất mặt, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ dị tộc mà thôi, khi đối phương là đàn ông mình có thể trấn áp trói tay trói chân đối phương, không thể đánh trả lại được, một khi trở thành phụ nữ thì còn thế nào nữa, tình thế đã xoay chuyển ngược lại, mình sẽ bị động như vậy sao?  

 

Y nhớ U Ngưng kia cũng là một mỹ nhân rất xinh đẹp, nhưng mình cảm thấy không khác gì đàn ông, nên giúp thì giúp, nên giết thì giết, y không hề cảm thấy có sự khác biệt gì.  

 

Đến bây giờ người phụ nữ có thể khiến trong lòng y cảm thấy nóng ruột nóng gan cũng chỉ có Tô Nhã, đây là cô gái duy nhất khiến y cảm thấy tràn đầy nữ tính, giống như rượu ngon khiến y cảm nhận được hương vị vô tận, mà Cao Minh Thu này có thể so sánh được với Tô Nhã sao?  

 

Một bên thì khí thế bừng bừng, bên còn lại... chỉ thấy Cao Minh Thu vốn nên bị khí thế bá vương của mình làm cho chấn động lại không hề có tự giác của một tù nhân, mỉm cười ngã lên giường, che lấy đôi môi đỏ mọng yêu kiều, đường cong quyến rũ mềm mại như một trận sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, khiến cho một xử nam tình trường như Dương Hạo nhìn thấy cũng không khỏi khô môi.  

 

“Ngươi cười đủ chưa?”, bị Cao Minh Thu cười đến mức phát cáu, Dương Hạo tức giận rút Tử Thần Kiếm ra, lưỡi kiếm lạnh lẽo đè lên cổ họng Cao Minh Thu, lạnh lùng hét lớn lên: “Cười nữa ta sẽ giết ngươi, đừng tưởng ta sẽ không ra tay!”  

 

Dường như hành động này không có hiệu quả gì đối với Cao Minh Thu, mặc dù tiếng cười đã dần nhỏ đi, nhưng Cao Minh Thu dựa vào đầu giường, cái cổ trắng nõn ngửa lên, tạo thành một tư thế vô cùng quyến rũ, ánh mắt khiêu khích cười như không cười khiến Dương Hạo lập tức đau đầu.  

 

Chết tiệt, đây là chuyện gì vậy, rõ ràng là một người đàn ông khí phách khiến mình cảm thấy tâm đầu ý hợp, sao lại biến thành một người phụ nữ cười nói không chút kiêng dè thế này, ánh mắt của mình tệ như vậy từ khi nào, ngay cả đàn ông và phụ nữ cũng không thể phân biệt được?  

 

“Ha ha, bản cô nương cũng chỉ trêu chọc ngươi thôi, ai biết ngươi thực sự tức giận”, nói xong, Cao Minh Thu đứng lên, dường như cô ta hiểu rõ Dương Hạo sẽ không làm hại đến mình, cô ta không hề kiêng dè mà đứng lên, thật sự khiến Dương Hạo vội vàng thu kiếm lại.  

 

Sắc mặt Dương Hạo khó coi, trầm giọng nói: “Cao Minh Thu, bây giờ ngươi nên giải thích cho ta chuyện gì đang xảy ra đi chứ hả?”  

 

“Ồ, lẽ nào dung mạo của ta thực sự không có chút sức hấp dẫn nào sao, thật sự khiến bản cô nương cảm thấy lòng tự tin bị tổn hại nghiêm trọng”, trong mắt Cao Minh Thu lộ ra vẻ vui đùa, nào có giác ngộ khi bị chê bai.  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!