Lọc Truyện

 Ông ấy biết rằng Tô Nhã đang ở Phùng Thành, ông ấy biết rằng Nghiệp Đế đến giới vực lành ít dữ nhiều, mặc dù sau đó có chút sai lệch, nhưng đó là do tình huống đặc biệt, đến cả Nghiệp Đế cũng không thể tin nổi là mình còn sống, đây mới thực sự là nhân vật kiểm soát cả thiên cơ.  

 

Cũng may ông lão Ma Y cùng phe với y, nếu như ông lão Ma Y đứng về phía tộc Lân Giáp thì mọi chuyện sẽ rất nguy hiểm.  

 

Ánh mắt Dương Hạo dán chặt vào người Cao Minh Thu khiến trái tim hắn run lên, dường như cảm thấy bí mật của mình đã bị y nhìn thấu. Lẽ nào tên tiểu tử này đã biết được bí mật của mình rồi sao? Nếu không sao hắn lại nhìn chằm chằm mình như vậy?  

 

Mặc dù Cao Minh Thu cảm thấy kinh ngạc, tất cả những nỗ lực trước đây của hắn đều đã tốn công vô ích, nhưng lớp vảy trên người hắn đang dần dần biến mất, mà những điều này đủ để Dương Hạo nhận ra sự bất thường trên cơ thể hắn.  

 

Trong lòng Dương Hạo cũng thầm kinh ngạc, Cao Minh Thu này lại có thể hóa thành một sinh vật mạnh mẽ như vậy, đây cũng không giống rắn, hai mắt của y không khỏi lộ ra vẻ sắc bén, đánh giá Cao Minh Thu một hồi khiến cho hắn cảm thấy rợn tóc gáy.  

 

“Dương Hạo, ngươi nhìn đủ chưa?”, Cao Minh Thu phẫn nộ gầm lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, dường như năng lực khống chế lúc này đã biến mất, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái, kinh ngạc nhìn đối thủ trước mặt.  

 

“Ngươi, ngươi là có ý gì?”, Cao Minh Thu khó hiểu hỏi Dương Hạo.  

 

Dương Hạo bật cười: “Ý gì, chính là ta quyết định thả ngươi đi. Ta không muốn giết ngươi, vậy thì chỉ có thể thả ngươi đi thôi”.  

 

“Dương Hạo, ngươi lại dám thả ta đi sao?”,  trước đó Dương Hạo có thể dễ dàng giết chết hắn, nhưng trong lòng Cao Minh Thu vẫn không dám tin rằng Dương Hạo có thể sẵn sàng nhổ miếng thịt có thể nuốt được ra, lẽ nào y không rõ mối nguy hại mà hắn sẽ gây ra cho y và cho thế giới Phong Vũ sao, thế mà y lại thả hắn đi, việc này khiến Cao Minh Thu cảm thấy không thể tin được.  

 

Hắn cũng không nghĩ rằng Dương Hạo là loại người giữ khư khư không chịu buông tay, cho dù trước đây hắn đối xử với Dương Hạo khá tốt, nhưng sau khi biết rõ thân phận của hai bên, Dương Hạo là một nhân vật rất quan trọng của thế giới Phong Vũ, nếu như buông tha hắn chẳng khác nào thả hổ về rừng, chỉ cần bản thân có cơ hội phản kích thì nhất định sẽ không tha cho y.  

 

Dương Hạo là một người thông minh, nhất định là đã nghĩ tới điểm này, nhưng vì sao y lại thả hắn đi? Cao Minh Thu nghi ngờ nhìn Dương Hạo, đánh giá nét mặt của y.  

 

“Lẽ nào Dương Hạo ta trong lòng ngươi lại thấp kém đến mức đó sao? Nói rồi còn không giữ lời?”, Dương Hạo cười nói: “Dương Hạo ta trước giờ chưa từng lưu manh như vậy”.  

Cao Minh Thu từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt Dương Hạo, trông hắn không giống một tù binh chiến tranh chút nào cả mà là một đối thủ ngang tầm.  

 

Cao Minh Thu lạnh lùng nói: “Nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Rõ ràng là biết rõ giá trị của ta lại thả ta đi mà không có bất kỳ điều kiện gì, ngươi nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng tin vậy sao?”

 

Dương Hạo cười he he nói: “Nếu ngươi tiếp tục nói như vậy thì không chừng ta sẽ thay đổi chủ ý đấy”.  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!