Lọc Truyện

Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Mặc dù Tam Kiếp Đại Đế đã nhanh chóng đến ngoài lãnh thổ sau khi vết thương đã lành, nhưng Nghiệp Đế lại không thể định hình trong thời gian ngắn, chỉ có thể đợi sau khi cỏ Băng Lăng Vương cứu chữa mới có thể chi viện, nói cách khác trận pháp Đoạn Thiên bây giờ là một đại trận vô dụng.  

 

Mặc dù trận chiến vừa xảy ra giữa hai tộc Nhân Lân cực kỳ bất lợi với bên phe tộc người với việc Tam Kiếp Đại Đế và Nghiệp Đế bị thương nặng, nhưng cũng may các vị Đại Đế khác chưa bỏ cuộc, mà đối phương thấy không thể phá vỡ đại trận Đoạn Tuyệt, trong thời gian dài tấn công cũng không còn hiếu chiến nữa. Kết quả tộc người Lân Giáp không phát động tấn công trong tình hình các Đại Đế đều nghĩ chỉ có thể cố gắng làm những gì có thể, thế nên đây là cơ hội cho các Đại Đế loài người nghỉ ngơi.  

 

“Ồ, nói như thế thì sức tấn công của tộc Lân Giáp cũng chỉ nhỉnh hơn ta một chút mà thôi”, Dương Hạo nhướng mày nói: “Lẽ nào tộc người đã cố gắng hết sức?”  

 

Trận chiến của hai đại quân quan trọng là ở khí thế, tộc Lân Giáp chủ động tấn công, tộc người chủ động phòng thủ, một khi khí thế của tộc Lân Giáp bị giảm xuống do phải tấn công thời gian dài, lúc này nếu con người phản công thì chắc chắn sẽ khiến tộc Lân Giáp bị thương nghiêm trọng.  

 

Tấn công? Ánh mắt Vô Song Đại Đế không khỏi hiện lên vẻ không thể tin được, từ khi tộc Lân Giáp xâm chiếm, vì nhìn thấy khí thế quân đoàn của đối phương mạnh mẽ nên riêng số lượng Đại Đế đã đạt đến hơn hai mươi người, do đó các Đại Đế đã áp dụng chiến lược phòng ngự sau khi đã xem xét tình hình, cách đánh này không hề thay đổi từ lúc bắt đầu.  

 

Tên này nghĩ thế nào mà lại còn muốn tấn công?  

 

Dương Hạo đĩnh đạc nói: “Đệ tử nghĩ phòng thủ hẳn là phân theo phòng thủ toàn diện, nửa phòng thủ, không phòng thủ… Haizz, đệ tử xin lắng nghe sư tôn chỉ dạy”, y đang nói thì bỗng thấy vẻ mặt do dự của Vô Song Đại Đế, lúc này nghĩ đến người ngồi trước mặt không phải là Tam Kiếp Đại Đế hòa nhã, dễ gần, mà mình đến để được chỉ bảo, sao lại cứ nói rồi quên mất thân phận của mình được chứ?  

 

Y vội dừng lại, tỏ ra hết sức lo sợ, ngược lại chọc cười Vô Song Đại Đế vốn dĩ đang không vui lắm.  

 

“Bớt giả vờ giả vịt đi, ta không phải là Tam Kiếp Đại Đế và Nghiệp Đế, sẽ không bị ngươi lừa đâu”, Vô Song Đại Đế bật cười: “Chúng ta vừa đi vừa nói, thế nào là phòng thủ toàn diện, nửa phòng thủ, không phòng thủ?”  

 

Vô Song Đại Đế trước giờ cứ nghĩ mình chưa từng đánh giá thấp Dương Hạo, lúc truyền lại Đan Khí Trận Tam Đạo, ông ta đã truyền lại truyền thừa tương đương với Thiên Quân cấp cao mới có thể lĩnh hội được, lúc đó Dương Hạo mới ở cảnh giới gì chứ?  

 

Nhưng sau đó sự thật chỉ có thể chứng minh ông ta đánh giá thấp rồi, tốc độ tu luyện của cậu ta nhanh hơn mình nghĩ rất nhiều, Thiên Quân lục trọng.  

Phải biết thực lực của Dương Hạo mạnh hơn cảnh giới, bây giờ đừng thấy y mới đạt đến lục trọng mà lầm, y đã có sức mạnh của Bán Đế rồi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!