Lọc Truyện

 Đã lâu lắm rồi không có ai gọi mình là sư huynh, gọi một tu tiên giả ở cảnh giới Linh Kiếp đủ để làm sư tổ của cậu ta như mình là “sư huynh”, ha ha, nếu như tên này biết được sự thật thì không biết chừng cậu ta sẽ sợ khiếp vía mất, nghĩ như vậy, Dương Hạo không khỏi nảy sinh cảm giác chuyện này giống như một trò đùa dai.  

 

Thấy Dương Hạo dường như không nghe thấy tiếng gọi của mình, tiểu đạo đồng phải gọi liên tiếp vài lần.  

 

Dương Hạo sau khi phản ứng trở lại thì liền xua tay với cậu ta, ý bảo mình biết rồi. Tiểu đạo đồng nhìn thấy cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục dẫn Dương Hạo đi về phía đỉnh núi.  

 

Nhìn thấy đại điện ngày càng gần, tiểu đạo đồng Hạo Nhất không khỏi vui sướng, dù sao thì bài tập ngày hôm nay của mình vẫn chưa tu luyện xong, nhiệm vụ đưa Dương Hạo vào trong điện hoàn thành sớm chút nào thì bản thân cũng có thể mau chóng đi hoàn thành bài tập của mình sớm hơn chút đó.  

 

Thế nhưng đúng vào lúc này, thay đổi bất ngờ lại phát sinh.  

 

“Vút vút vút!”, âm thanh đặc trưng của phi kiếm đột nhiên vang lên bên trong điện.  

 

Ánh sáng kiếm loé lên, trước cửa điện vốn trống trải đột nhiên xuất hiện năm sáu người đàn ông mặc đồ trắng, đám đàn ông mặc mặc đồ trắng nhìn tiểu đạo đồng Hạo Nhất và Dương Hạo phía sau lưng cậu ta đang dần tiến lại gần, trong mắt ngập tràn vẻ suy ngẫm.  

 

Mà tiểu đạo đồng Hạo Nhất vừa nhìn thấy đám người đột nhiên xuất hiện này thì sắc mặt không khỏi biến đổi, biểu cảm lập tức trở nên phòng bị.  

 

Dương Hạo nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi nhíu mày, nhìn dáng vẻ thì người tới không hề có ý tốt.  

 

“Này này này, ánh mắt của ngươi là thế nào, dám nhìn bọn ta như vậy, muốn chết hả?”, có lẽ nhìn thấy ánh mắt phòng bị của tiểu đạo đồng Hạo Nhất, một người trong số năm tên đàn ông mặc mặc đồ trắng không nhịn được mà quát lên với tiểu đạo đồng Hạo Nhất.  

Có lẽ vì bị áp bức trước sự lạm dụng uy quyền của mấy người này, tiểu đạo đồng Hạo Nhất nhẫn nhịn siết chặt tay thành nắm đấm, thế nhưng lại không dám tiến lên trước, trong mắt ngập tràn vẻ không cam tâm.  

 

Nhìn tiểu đạo đồng Hạo Nhất không dám tiến lên trước, năm người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường, quay đầu lại hô lên với Dương Hạo: “Này, ngươi từ đâu tới đây, tới làm gì?”  

 

Dương Hạo nhíu mày, không buồn bận tâm tới bọn họ, dù sao bản thân cũng tới để tu luyện tâm cảnh, không thể dùng phương pháp của khi trước để giải quyết mọi việc, nếu không thì với tính khí của Dương Hạo thì đã giết chết bọn họ chỉ với một chiêu từ lâu rồi, nào có chuyện còn để cho bọn họ đứng đó lèo nhèo thêm nữa.  

 

Thấy Dương Hạo không bận tâm tới bọn họ, người đàn ông tuấn tú mặc mặc đồ trắng cầm đầu không khỏi nổi điên, trầm giọng nói: “Đang nói chuyện với ngươi đấy, muốn chết phải không?”, tên đó vừa nói vừa định tiến lên trước để giết Dương Hạo.  

 

Trong mắt Dương Hạo loé lên tia sáng sắc lạnh, có điều Dương Hạo vẫn chưa kịp nổi giận thì tiểu đạo đồng Hạo Nhất lại đột nhiên lao tới phía trước người Dương Hạo, bày ra dáng vẻ muốn bảo vệ cho y.  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!