Lọc Truyện

Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Có phải cảm thấy có rất nhiều đồ không, nhưng cảm giác lại không giống vậy”, Nghiệp Đế giống như từ lâu đã biết Dương Hạo sẽ cảm thấy như vậy.  

 

Dương Hạo gật đầu.  

 

“Bên này là nhân quả, ta cắt đứt nhân quả giữa đồ vật và Nghiệp Đế Cung của ta sẽ khiến mọi người cảm thấy những thứ này không liên quan gì đến Nghiệp Đế Cung, vì vậy mới cảm thấy đơn giản”.  

 

Dương Hạo trầm ngâm suy nghĩ gật đầu, không đợi y lên tiếng thì Đại Đế đã nói: “Giữa vạn vật đều có nhân quả, vậy thì giữa bọn họ nhất định phải có trung gian kết nối họ lại, ta gọi đó là đường nhân quả. Lời nguyền của ngươi đến từ tộc Lân Giáp, vì vậy chỉ cần cắt đứt nhân quả giữa ngươi và tộc Lân Giáp, lời nguyền của ngươi tự nhiên cũng biến mất”.  

 

Dương Hạo vui mừng, lập tức cảm ơn Nghiệp Đế.  

 

Không nói nhiều, Dương Hạo ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, Nghiệp Đế nhắm mắt ngưng thần.  

 

“Giữ chặt đan điền, tâm không tạp niệm”, Nghiệp Đế nhẹ nhàng nói  

 

“Đệ tử tuân mệnh”, cùng với tiếng trả lời của Dương Hạo, vô số ấn ký khiến Dương Hạo không thể đoán được đã xuất hiện trong biển ý thức của y, còn có những văn tự mà Dương Hạo không thể hiểu được.  

 

Hai tia sáng màu đỏ bắn ra từ trong mắt Nghiệp Đế, Dương Hạo chưa kịp hiểu thì tia sáng màu đỏ này đã bắn vào biển ý thức của y.  

 

“Vèo! Vèo!”, Dương Hạo cảm thấy trong lòng chấn động, sau đó liền cảm thấy tim đập nhanh và đau đớn truyền khắp cơ thể, cho dù lấy định lực và sức chịu đựng, Dương Hạo cũng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.  

 

“A!”, dường như Dương Hạo chưa bao giờ đau đớn như vậy, y hét lên một tiếng giống như mãnh thú bị thương nặng, toàn thân đều khiến Dương Hạo có cảm giác như muốn bóp méo, sau đó phun ra một ngụm máu.  

Đương nhiên Dương Hạo biết Nghiệp Đế chắc chắn sẽ không hại mình, nhưng y không biết tại sao Nghiệp Đế lại làm như vậy.  

 

“Lẽ nào nhanh như vậy ngươi đã quên lời dạy của ta?”, Nghiệp Đế phát ra một tia sức mạnh tinh thần, nếu đệ tử này không chịu được chút đau đớn này, đúng thật là khiến người ta thất vọng.  

 

Dương Hạo không khiến ông ta cảm thấy thất vọng, rất nhanh đã bỏ đi những tạp niệm trong lòng, bình tâm tĩnh khí, tuy rằng đau đến mức khó mà chịu nổi, nhưng y gần như đã quên.  

 

“Đúng là mình không nhìn lầm đệ tử này, xem ra chắc chắn sẽ trở thành người tài”, Nghiệp Đế khẽ mỉm cười, nhưng hành động cũng không hề chậm chạp, những ấn ký liên tục xuất hiện, khí tức đại đạo trong đó triệt tiêu lực lượng lời nguyền trong cơ thể Dương Hạo, cảm giác đau đớn trong cơ thể Dương Hạo cũng dần dần biến mất.  

 

Đột nhiên, Dương Hạo cảm thấy một đợt dao động ngút trời dâng lên từ trong biển ý thức của mình, sau đó vô số linh khí ngưng tụ lại một chỗ, dâng trào về phía cơ thể của y như một làn sóng nặng nề!  

 

Nhưng đúng lúc này Nghiệp Đế phất tay áo một cái, cũng không biết dùng phương pháp gì, Dương Hạo lập tức mất liên lạc với linh lực thiên địa chung quanh người, toàn thân Dương Hạo chấn động, khí kình chậm rãi trở lại bình thường.   

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!