Lọc Truyện

Truyện Cưới Chạy Bầu


Người phụ nữ kia lúc này mặt thoáng chốc tái mét nhưng vẫn còn rất già mồm nói:

- Anh đường đường là Tổng giám đốc công ty lớn mà để con ranh này nó dắt mũi rồi. Anh có biết hạng người phụ nữ như nó là hạng người gì không? Là cái loại gặp người giàu sáng mắt hết hả lên, tìm đủ trăm phương ngàn kế để gạ gẫm người ta moi tiền và lên giường.

Tôi lúc này mới bình tĩnh hơn, tự nhiên bị cái con điên này chửi cũng bực mình, nếu như không phải ở đây có bố mẹ chồng và rất nhiều khách mời thì tôi đã xông tới sống chết với nó một trận. Tôi nhìn cô ta, vừa định trả lời thì chồng tôi hai mắt đã long sòng sọc nói:

- Câm mõm lại!

- Tôi nói là để giúp anh thoát khỏi con đàn bà vô liêm sỉ này đấy. Lẽ ra anh phải cảm ơn tôi mới đúng.

- Đã nghe câu “ giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” chưa? Động vào vợ ông thì đàn bà ông cũng đánh! Nhãi ranh!

Tôi thấy Lâm định giơ tay tát cô ta thì tôi vội vàng níu tay anh lại. Vì dù sao hôm nay cũng đang rất nhiều người ở đây, với lại với hạng người như vậy không đáng để anh ra tay. Tôi chủ động tiến về phía cô ta, bình tĩnh nói:

- Tôi không biết chị là ai cả? Và chồng chị là ai? Nhưng hôm nay chị sỉ nhục và đặt điều cho tôi trước mọi người thế này, tôi sẽ kiện chị.

- Mày kiện đi, tao cũng đang muốn kiện mày vì tội cướp chồng người khác đấy. Loại đàn bà trơ chẽn, thừa lúc vợ người ta không có nhà nên đến gạ gẫm ngủ với chồng tao.

Lúc ấy tôi điên lắm nhưng vẫn phải cố gắng dùng hết sự bình tĩnh mà mấy năm qua được tôi luyện trong nghề để hỏi lại cô ta:

- Chị có bằng chứng gì mà nói tôi gạ gẫm chồng chị?

- Bằng chứng ấy hả? Để tao cho mày xem đây là cái gì?

Bảo vệ vẫn giữ chặt lấy tay cô ta, cô ta nghiến răng rít lên:

- Bỏ tay tao ra!

Lâm gật đầu một cái với bảo vệ, sau đó cô ta lôi ra một bức ảnh giơ lên trước mặt mọi người. Khi nhìn thấy bức ảnh kia, cả người tôi như hoá đá vì đó là ảnh của tôi và Việt ngày trước. Trong ảnh tôi mỉm cười dựa vào vai Việt, anh ta quay mặt đi hướng khác nên không nhìn rõ mặt. Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt mình, nếu nói vậy cô ta là vợ của Việt sao? Không…không phải, tôi đã từng xem Facebook của vợ Việt, cô ta không có như thế này, hai người hai gương mặt khác nhau hoàn toàn.

Thế rồi Lâm đưa tay giựt bức ảnh trên tay cô ta, nhìn vài giây rồi nhếch môi nói:

- Làm sao mà tôi biết được đây không phải là ảnh ghép? Chỉ vì cái bức ảnh này mà cô dám nói vợ tôi lên giường với chồng cô? Gì chứ đếch thằng nào đủ trình vượt mặt thằng này đâu.

Cô ta ngay lập tức cứng họng không nói lên lời, chồng tôi nói tiếp:

- Lần sau nếu có xổng chuồng thì làm ơn rọ cái mõm vào, đừng cắn lung tung, mất công người khác phải tiêm phòng dại.

Cô ta nghe Lâm nói thế có vẻ hơi bất ngờ, cố
gắng lắm mới gặng ra được từ:

- Anh???

Mẹ chồng tôi lúc này cũng đi tới, đầu tiên là bà liếc mắt nhìn về phía tôi. Khi ấy không biết sao tôi sợ lắm, so với việc bị gánh ghen hay bị người khác hiểu nhầm thì tôi lại sợ bà hiểu nhầm hơn. Tôi biết chồng nhất định sẽ tin mình, nhưng còn bà trước giờ đã có ác cảm với tôi, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng vừa mới chớm nở, tôi không muốn vì chuyện này mà lụi tàn. Thế rồi bà quay sang nhìn cô gái kia, chậm rãi nói:

- Tôi không cần biết chồng cô là ai? Có quan hệ thế nào với con dâu tôi. Nhưng nhìn cái ngữ cô là tôi đủ hiểu vì sao chồng cô ngoại tình. Một con người thiếu văn hoá, tự soi gương lại xem có được bằng một phần con dâu tôi không? Là phụ nữ ấy, không thông minh thì phải xinh đẹp. Không xinh đẹp thì phải thông minh. Chứ tuyệt đối đừng: “Đã xấu lại còn ngu!”

Lúc mẹ chồng tôi nói câu đấy, tự nhiên tôi thấy ấm lòng vô cùng. Giống như có được một niềm vui nho nhỏ sau những gì đã trải qua và chịu đựng thì bà đã đặt niềm tin cho tôi hơn trước. Ngay khi bà vừa dứt lời thì công an cũng đi tới lôi cô ta đi. Sau đó bố chồng tôi nói mọi người giải tán, tất cả chỉ là hiểu nhầm, và ông cũng không quên nhắc” chuyện ngày hôm nay tôi không muốn để lộ ra ngoài để làm ảnh hưởng tới danh dự con dâu tôi”. Dù bị đánh và bị oan ức nhưng tôi cũng đỡ cảm thấy tủi thân vì nhận ra được tình cảm của gia đình chồng dành cho mình. Đặc biệt là Lâm, người đàn ông chẳng màng thể diện, chẳng màng thân phận cao quý, bất chấp tất cả để bảo vệ tôi. Cái cảm giác được anh bảo vệ, được anh che chở khiến trong tim tôi có gì đó le lói không sao diễn tả được thành lời. Cả cuộc đời này, gặp được anh là một may mắn lớn nhất ông trời dành tặng cho tôi.

Anh cúi xuống hỏi:

- Em có đau không?

- Cũng hơi nhức chân tóc một chút.

Hai hàng lông mày của của anh chau lại rồi bế thốc tôi đặt lên chiếc ghế gần đó. Tôi có chút ngại vì ở đây đang rất đông người, tôi đau đầu chứ có đau chân đâu mà anh bế tôi như thế. Nhưng mà nhìn cái vẻ mặt đầy lo lắng của anh thì tôi vui nhiều hơn ngượng. Lâm đưa tay xoa xoa đầu tôi, tôi ngước mắt nhìn anh, lí nhí nói:

- Em xin lỗi.

- Em làm gì có lỗi mà xin. Lỗi là ở con mắc dịch kia kìa.

- Nhưng dù sao cũng vì em mà tối nay bữa tiệc không trọn vẹn, làm ảnh hưởng tới công ty và thể diện của anh nữa.

- Ngốc, không sao cả. Bây giờ anh chỉ lo cho em thôi.

- Thế anh không lên phát biểu gì nữa à?

- Thôi, có bố lo rồi. Dù sao bố cũng là chủ tịch.

- Dạ vâng.

Tôi ngồi bên cạnh Lâm, tự nhiên lại suy nghĩ hình như tôi từng nghe anh nói bữa tiệc hôm nay nếu ai có giấy mời mới được vào. Vậy sao cô gái kia lại vào được trong này? Tôi sợ tôi nhớ nhầm nên hỏi lại:

- Anh ơi, hình như bữa tiệc hôm nay ai có giấy mời mới được vào đúng không?

- Ừm đúng rồi.

Tôi bắt đầu suy nghĩ tiếp, Lâm thấy vậy lên tiếng hỏi:

- Em đang nghi ngờ điều gì à?

- Em nghi có người cố tình hại em.

- Em có đoán được đó là ai không?

Thực ra trong đầu tôi cũng đang nghi ngờ đến Thảo, vì tôi sợ vụ việc mấy hôm trước ở siêu thị nên hôm nay nó quay ra trả thù tôi. Nhưng mà khi tôi bất giác quay sang bên trái thấy Linh đang nhìn mình với ánh mắt gì đó rất lạ, lúc ấy tôi lại có linh cảm khác. Tôi đoán lờ mờ trong đầu nhưng chưa chắc chắn nên tôi lắc đầu:

- Em không biết.

- Được rồi, yên tâm anh sẽ điều tra cho kỹ việc này. Ngày mai chúng ta sẽ đến đồn công an một chuyến.

- Dạ vâng.

Lúc sau thì tôi đứng dậy đi vệ sinh, thế nhưng vừa bước tới cửa phòng thì tôi đã nghe thấy giọng bà Phương vọng ra:

- Eo ơi thím Ngân thấy chưa? Cháu bảo rồi, vợ cậu Lâm không phải đơn giản đâu, hồ ly tinh hàng thượng thừa rồi. Ngày xưa dụ dỗ anh Hưng nhà cháu mãi, may mà anh ấy cứng rắn không thì cũng chết vào tay con ả này rồi.

- Ừm.

- Kìa thím, sao thím lại “ừ” mỗi thế. Thím phải chỉnh đốn ngay con này đi thím ạ.

- Thằng Lâm nó chọn rồi thì kệ nó. Bây giờ gạo đã nấu thành cơm, chỉnh đốn kiểu gì nữa. Chẳng lẽ bảo chúng nó ly hôn.

- Ly hôn cưới vợ khác cho cậu Lâm chứ còn chờ gì nữa thím. Với gia thế nhà mình, đầy con gái cành vàng lá ngọc muốn xin chết không được, tại sao lại chấp nhận được một đứa con dâu chẳng ra gì như thế. Nghèo thì đã đành, nhưng đã nghèo còn mất nhân cách như vậy thì chỉ có hỏng.

Khi đó, tôi phải cố hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm giác khó chịu đang tiếp tục dâng lên trong lòng, bà Phương này tôi đã không muốn để ý đến chị ta nhưng hình như không phá được tôi chị ta ăn không ngon, ngủ không yên. Sau đó mẹ chồng tôi lên tiếng tiếp:

- Thôi cháu lấy chồng rồi cứ lo việc nhà chồng đi. Không cần lo hộ nhà thím.

Nói xong tôi nghe thấy tiếng bước chân mẹ chồng mình bước đi. Ngay lập tức tôi chạy vội vào một phòng vệ sinh bên cạnh. Sau khi tiếng bước chân khuất rồi thì tôi mới bước ra, đúng lúc này bà Phương cũng bước ra ngoài, vừa nhìn thấy tôi bà ấy thoáng chút ngỡ ngàng:

- Trời ạ, mày cứ như du hồn ấy. Làm tao giật cả mình.

Tôi nhẫn nhịn chị ta đã nhiều lần vì nghĩ dù sao chị ta cũng là chị họ chồng mình, nhưng mà càng nhẫn nhịn chị ta lại nghĩ mình ngu thì phải. Tôi thẳng thắn nói:

- Chỉ những người nhiều tật mới hay giật mình thôi chị ạ.

Chị ta khi nghe tôi nói thế, sắc mặt liền thay đổi, không nề hà gì mà hất gương mặt hung dữ nhìn thẳng tôi:

- Mày nói ai nhiều tật?

- Tôi nói chị đó, rảnh rỗi không có việc gì làm thì quản chồng chị cho tốt vào chứ không phải ở đây chọc phá gia đình người khác. Gia đình chị không hạnh phúc nên cũng muốn gia đình người khác giống chị à?

- Mày…con vô học, mày dám nói với tao vậy à?

- Tôi vô học nhưng ít ra còn học cao hơn chị đấy.

Nói xong tôi lườm chị ta một cái rồi đi thẳng về bữa tiệc, quên mất mình đến đây là để đi vệ sinh. Ở phía sau chị ta vẫn gào mồm chửi theo tôi nhưng tôi không quan tâm, hôm nay tranh cãi thế đủ rồi, tôi không muốn vì tôi mà bữa tiệc xảy ra chuyện gì nữa.

Thế nhưng vừa về đến chỗ Lâm, dù tôi đã cố gắng thản nhiên nhất có thể nhưng anh vẫn phát hiện ra:

- Em gặp chuyện gì à?

- Em đâu có.

- Sao mặt em đỏ thế kia?

- À có gì đâu, chắc do em nóng quá ấy mà.

- Ai bắt nạt em?

- Không có ai cả.

- Là ai?

- Nói ra để làm gì chứ?

- Để anh đập chết bà nó chứ để làm gì nữa.

Tôi tủm tỉm cười nhìn Lâm, biết tính anh nóng nên đành lảng sang chuyện khác. Bữa tiệc kết thúc, Lâm lái xe đưa tôi về thẳng nhà. Về đến nhà, còn chưa kịp thay đồ anh đã đè tôi xuống giường.Vì mấy ngày nay anh bận mà đêm ấy tôi và anh lại quần nhau đến vài lần. Đến khi sáng Lâm đi làm rồi mà tôi vẫn không thể mở mắt ra được, tôi không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết nắng chiếu vào mặt tôi mới bật dậy, nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ. Tôi vội vàng chạy đi đánh răng rửa mặt thay đồ đi làm, vừa đi còn vừa lẩm bẩm tại anh không gọi mình dậy. Lúc bước xuống bậc cầu thang đầu tiên tôi đã nghe tiếng mẹ chồng vọng ra:

- Hai đứa đi làm hết rồi hả cô Hoa?

- Dạ bà mới tới ạ. Cậu Lâm đi làm rồi, còn cô Duyên vẫn trên phòng, cậu dặn để yên cho cô nghỉ bà ạ.

- Ừ, tôi có mang ít bào ngư tới, cô làm cho hai đứa ăn.

- Dạ vâng ạ.

- Mà cô biết làm không đấy?

- Dạ tôi biết bà ạ.

Mẹ chồng tôi gật đầu, tôi định quay trở về phòng để tránh mặt bà nhưng nghĩ đi nghĩ lại như vậy cũng không hay nên đành bước xuống chào bà:

- Mẹ mới tới ạ. Con hôm nay dậy…

Tôi còn chưa nói hết câu bà đã ngắt ngang:

- Ừ. Chắc tối qua lại làm gì nên sáng nay bơ phờ như mất sổ gạo nhỉ.

Nghe bà nói xong tôi ngượng đỏ cả mặt. Mà cũng may hôm nay bà không trách gì tôi, ngược lại còn trêu tôi nữa. Tôi nhớ lần trước dậy lúc 7 giờ sáng còn bị bà chửi, hôm nay hơn 9 giờ rồi vẫn không thấy bà nói câu gì liên quan đến dậy muộn.

- Thôi ăn sáng đi, bữa sáng quan trọng lắm đấy.

- Dạ vâng mẹ.

- Chị đừng tưởng tôi lo cho chị. Tôi quan tâm chị chỉ vì muốn nhanh chóng có cháu bế mà thôi. Bằng tuổi tôi người ta mấy đứa cháu rồi đấy.

- Dạ vâng. Con biết rồi ạ.

Tôi vừa nói vừa tủm tỉm cười, tôi biết thừa bà cứ nói thế thôi nhưng mà bà cũng đang mở lòng với mình hơn rồi. Ăn sáng xong tôi tự mình lái xe đến công ty. Vừa đi vừa nghĩ lại lời mẹ chồng nói, tôi mới để ý mấy tháng nay tôi và Lâm cũng quan hệ không dùng biện pháp gì mà sao vẫn chưa thấy có. Tự nhiên nghĩ thế tôi lại thấy lo bởi vì tôi đã từng đọc được bài viết tâm sự của một chị trên hội nói rằng sau khi sảy thai lần một đến nay chị ấy đã tròn 8 năm đi tìm con. Tôi hi vọng, tha thiết hi vọng con sẽ sớm về bên chúng tôi một lần nữa!!!

Lúc tôi đến công ty thì thấy Linh cũng đang đi ngoài hành lang, trên tay cô ấy đang cầm một cốc cafe nóng vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Vừa thấy tôi từ xa cô ấy đã niềm nở chào:

- Chị Duyên mới tới ạ.

- Ừm em. Em pha cafe à?

- Dạ, cafe em pha cho sếp. Sếp giống em, thích uống cafe đen lắm chị ạ.

- Ừm, vậy thôi em mang vào cho chồng chị đi.

- Dạ vâng.

Tôi vừa bước lên một bước thì bất ngờ Linh vấp nhào về phía trước, theo lực từ xa tách cafe nóng còn bốc khói nghi ngút một đường thẳng bay về hướng mặt tôi. Lúc ấy tôi không sợ gì cả, không sợ đau cũng chẳng sợ rát, chỉ sợ khuôn mặt này sẽ bị hủy hoại!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!