Lọc Truyện

Truyện Cưới Chạy Bầu


Không chỉ ngày hôm qua mà cả đêm hôm qua tôi và anh đã quấn lấy nhau đến tận gần sáng mới thiếp vào giấc ngủ. Trải qua những cuộc ân ái mặn nồng, lúc tôi bước xuống giường cảm giác đau nhức kéo đến, toàn thân rệu rạo. Thế nhưng đó là những khoảnh khắc hạnh phúc của tình yêu, chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc đó cũng làm trái tim tôi tan chảy thành nước.

Mặc quần áo đi xuống tầng tôi thấy anh đang loay hoay trong bếp nấu mấy món gì đó. Thực ra anh tuy rất bận nhưng nấu ăn lại rất ngon, nhiều lúc tôi còn nghĩ chồng mình là một soái ca ngôn tình. Không phải vì tôi là vợ anh mà tôi nịnh, nhưng mà từ đầu đến cuối tôi thực sự vẫn chưa tìm ra được tật xấu nào của anh. Tôi mỉm cười đi gần về phía anh, hôm nay muốn nũng nịu ôm anh từ phía sau một chút:

- Hôm nay cô Hoa đâu mà lại để anh vào bếp thế này?

Anh vừa nấu vừa cười nhẹ đáp:

- Cô Hoa xin về quê mấy ngày rồi. Em còn mệt không?

Tôi không muốn Lâm lo lắng nên không dám nói mình đau hay mệt, mỉm cười lắc đầu:

- Em không. Mà anh đang nấu món gì vậy?

- Em đoán xem.

- Em chịu thôi, anh cũng biết em không phải người phụ nữ đảm đang rồi còn gì.

- May cho em lấy được anh đấy. Anh không chỉ biết nấu cơm thôi đâu, anh còn biết nấu trên giường nữa đấy.

Mặc dù bây giờ đã là vợ chồng nhưng mà nghe Lâm nói tự nhiên hai má tôi cũng đỏ lựng cả ra. Tôi sợ anh thấy mình xấu hổ nên liền chu mỏ một cái rồi tủm tỉm cười đáp:

- Ờ thì em thấy cũng may thật. Chồng em cái gì cũng giỏi.

- Càng ngày càng dẻo miệng.

- Ơ kìa, em nói thật mà. Đã thế lần sau không khen nữa.

Lâm bật cười quay lại hôn chụt lên trán tôi một cái:

- Được rồi, vợ đáng yêu lắm.

Trái tim tôi lúc đó lại dấy lên một cảm giác hạnh phúc đến khó tả. Người ta nói vợ chồng chỉ hạnh phúc khi đang còn son, mai sau tình cảm sẽ dần phai nhạt theo năm tháng. Tôi không biết lúc ấy Lâm của tôi có thay đổi không, nhưng mà bây giờ tôi chỉ muốn sống trọn trong từng phút giây hạnh phúc với anh mà thôi.

Ăn sáng xong thì vợ chồng tôi đến công ty làm việc. Tự nhiên hôm nay nhìn cảnh vật hai bên đường, tôi lại có một tình yêu kỳ lạ với Hà Nội. Tình yêu dành cho thành phố này cũng xuất phát từ chính tình yêu dành cho chàng trai của tôi. Bây giờ thì tôi mới hiểu câu nói “ Yêu một thành phố không phải vì nơi đó đẹp. Yêu một thành phố vì nơi đó có anh”. Đúng thế, tôi sống cũng 7 năm trên đất Hà Nội, cũng từng trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm ở đây, nhưng bây giờ tôi lại đem lòng yêu thành phố này chỉ vì chàng trai mang tên NGUYỄN HOÀNG LÂM!!!

Lúc tôi đến công ty thấy Linh đã ở sẵn trong phòng chồng mình, thấy tôi xuất hiện đi cùng anh có vẻ cô ta rất bất ngờ:

- Ơ chị.

-Sao thế em?

- Dạ em tưởng chị nghỉ thêm vài bữa nữa ạ. Em đang chuẩn bị đi pha cafe cho sếp, chị có muốn uống không ạ?

- Thôi không cần đâu. Em cứ pha cho chồng chị là được.

- Dạ vâng ạ.

Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “Chồng chị” cho Linh biết giới hạn của mình. Lâm vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, là mẫu đàn ông của rất nhiều cô gái, việc anh có nhiều người thích cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà tôi không biết sao tôi luôn có cảm giác Linh nguy hiểm hơn bất kỳ cô gái nào khác. Nhiều lúc tôi chỉ muốn chồng thay thư ký mà khổ nỗi tôi cũng mới biết tin bố Linh là bạn thân của bố chồng tôi. Linh vào làm việc cho anh cũng là do bố chồng tôi sắp xếp. Lâm thấy tôi ngẩn người suy nghĩ liền cúi xuống hỏi:

- Em đang nghĩ gì vậy?

- Đâu, em nghĩ gì đâu. Thôi em vào làm việc đây.

Tôi nói xong anh định cúi xuống hôn tôi thì tôi đã vội vàng xoay người lại trở về phòng làm việc của mình, mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của anh ở phía sau, vì dù sao đây cũng là công ty, tôi không muốn người khác nhìn thấy. Về đến phòng làm việc, vừa ngồi xuống bàn tôi đã nhận được tin nhắn của Lâm:

- Em được lắm!

- Haha Tối về em bù nhá.

- Nhớ đấy.

Tôi tủm tỉm cười nhìn đi nhìn lại dòng tin nhắn rồi mới đặt điện thoại xuống bàn bắt tay vào công việc. Do mấy ngày tôi nghỉ nên bây giờ công việc cũng không biết hợp đồng nào cần gấp nên cuối cùng đành gọi Linh vào phòng hỏi:

- Em ơi, hợp đồng nào cần gấp em note lại giúp chị mới.

- Dạ những hợp đồng cần gấp em và sếp đã soạn xong cho sếp đi ký rồi chị ạ.

- Ừm vậy à?

- Dạ. Hôm trước công ty mình cũng gặp chút rắc rối chị ạ.

- Rắc rối gì thế em?

- Ơ anh Lâm không kể chị ạ? Rắc rối do có một khách hàng cứ nhất quyết đòi kiện công ty mình treo đầu dê bán thịt chó, lúc đến nhà ở không như đã quảng cáo.

- Thế rồi vụ đó giải quyết sao?

- Dạ em đã đến gặp bà ấy và nói chuyện, phân tích cho bà ấy hiểu chị ạ. Em phải ngồi nói mỏi mồm hơn 2 giờ đồng hồ thì bà ấy mới nghĩ thông suốt.

- Vậy à? Em giỏi thật đấy, bây giờ có thể làm kiêm công việc của luật sư như chị rồi.

- Dạ giỏi thì cũng làm gì đâu chị, chẳng bằng cái chức danh vợ sếp được người ta ngưỡng mộ.

Tôi nghe vậy lòng cũng khó chịu lắm nhưng vẫn giả vờ cười cười đáp:

- Cái chức danh thì cũng làm gì đâu em. Quan trọng là tình yêu của hai người dành cho nhau. Nếu như vợ chồng mà không có tình yêu thì cái chức danh cũng chỉ là tạm bợ.

- Vậy sếp có yêu chị không?

Linh nói xong chắc mới nhớ ra mình lỡ lời nên đành cười gượng gạo nói:

- Em xin lỗi, em không nên hỏi câu này vì em rất sợ làm chị tổn thương.

- Có gì mà tổn thương hả em? Chồng chị yêu chị như vậy, hạnh phúc còn đang không biết để đâu cho hết kia kìa.

Nghe tôi nói thế, nụ cười thường trực trên môi Linh đông lại ngay lập tức, ngay cả cơ mặt cũng không được tự nhiên nữa:

- Dạ, cùng làm phụ nữ em cũng mừng cho chị, chúc chị mãi mãi hạnh phúc như vậy nhé.

Cô ta giả tạo đến mức phát buồn nôn lên được, mà nhất là cứ giả vờ thánh thiện trước mặt tôi trong khi trong lòng thì ghét tôi như hắt nước đổ đi, mừng cho tôi sao, mừng cái quằn què gì chứ, tôi biết thừa, càng như vậy tôi lại càng ghê tởm hơn. Nhưng mà cô ta đã diễn tới mức này thì tôi cũng chẳng ngại ngần gì mà không diễn với cô ta:

- Chị cảm ơn em. Chúc em sớm tìm được chàng trai mà mình ưng ý.

Tôi cứ tưởng nói câu đó xong là sẽ kết thúc câu chuyện tại đây, ai ngờ Linh nói lại một câu khiến tôi choáng ngợp hơn:

- Thực ra em quý chị em mới nói thật. Em cũng đã có người mình yêu, và em tin anh ấy cũng có tình cảm với em, vì anh ấy hay quan tâm em lắm chị ạ. Mỗi tội anh ấy đã có vợ rồi.

Tôi nghe Linh nói thế thừa biết cô ta đang nói đến ai, tôi bình tĩnh đáp:

- Em quý chị thì chị cũng khuyên em thật lòng. Trên thế giới có hơn 7 tỷ người, chẳng lẽ em thiếu tự tin đến mức mình sẽ không tìm được nửa kia, mà lại muốn vô duyên chen ngang vào hạnh phúc của người khác? Có thể em rất xinh đẹp nhưng một khi em đã trở thành kẻ thứ ba thì trong mắt người khác em cũng chỉ là hạng phụ nữ rẻ tiền mà thôi. Đó là còn chưa kể người đàn ông đấy đã nói yêu em chưa? Đừng đánh giá tình cảm của người đàn ông qua một vài hành động, chừng nào nói yêu đi hẵng tính.

- Nhưng mà nhỡ vợ chồng người ta cũng đang không hạnh phúc thì sao chị?

- Em có chui gậm giường nhà người ta không mà biết người ta không hạnh phúc. Chị nói thật chứ người thứ ba mãi mãi rẻ rúm lắm em ạ.

Tôi nói thẳng mặt như vậy khiến cho Linh cứng họng không nói được nữa, cuối cùng cô ta đành gật đầu nói:

- Dạ vâng, em sẽ suy nghĩ lời chị nói. Cảm ơn chị đã cho em lời khuyên. Em xin phép ra ngoài làm việc.

- Ừ em.

Sau khi Linh đi khỏi tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu làm việc của mình. Trưa nay Lâm đi ăn với đối tác nên tôi hẹn với cái Trang đi ăn cơm. Vừa ăn tôi vừa kể cho cái Trang nghe toàn bộ sự việc vừa xảy ra với Thảo, nó nghe xong khoái quá đập mạnh tay xuống bàn đáp:

- Đấy mà, sếp tao mãi đỉnh!

- Ghê ghê, sếp tao mãi đỉnh cơ đấy.

- Chẳng thế, trên đời này chắc còn mình sếp như vậy thôi. Mà hôm trước tao gặp ông Việt, bỏ mày một cái nom cứ như thằng ất ơ nào đấy. Đéo mẹ xuống sắc nhanh dã man, chắc bị vợ nó hành sấp mặt l**. Nghe nói con vợ cũng ghê gớm chứ không hiền lành đâu, lại ở rể nữa.

- Vậy à? Thôi kệ lão đó đi. Thế mày dạo này sao rồi? Yêu thương thế nào?

- Yêu đương quái gì đâu. Vẫn độc thân vui vẻ.

- Ơ tao tưởng đang hẹn hò với anh nào mà.

- Làm gì có anh nào. Kể ra từ ngày mày đi lấy chồng cũng buồn, lắm lúc muốn rủ đi shopping lại sợ mày bận.

- Ờ thế nên mày cũng mau mau lấy chồng đi. Chứ cả Thanh xuân ở không để làm gì?

- Để chờ mất trinh haha

- Ơ thế là còn zin thật à?

- Từ hồi vá chưa ai phá.

Tôi bật cười nghe cái Trang nói. Có được một con bạn dù buồn thế nào nhưng cứ mỗi khi ở bên nó lại khiến mình vui, đúng là đáng đồng tiền bát gạo quá mà. Tôi bây giờ cũng có hạnh phúc riêng rồi nên tôi cũng mong nó sớm tìm được hạnh phúc thật sự.

Lúc ăn cơm xong tôi về thẳng phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống bàn làm việc thì nhận được tin nhắn của Lâm:

- Sang phòng anh.

Tôi nhíu mày ngước mắt nhìn qua ô cửa, sau đó tủm tỉm cười đứng dậy. Vừa bước chân vào đến cửa phòng tôi đã thấy chồng mình đang ngồi vắt vẻo trên ghế, nhìn vẻ mặt như cả một bầu trời âm mưu trong đó. Tôi chầm chậm tiến lại gần hỏi:

- Em tưởng anh đi ăn cơm với đối tác xong đi ký hợp đồng với 2 người nữa rồi mới về cơ mà.

- Ừm, nhưng nhớ vợ nên lại tranh thủ về thăm vợ tí.

- Gặp suốt ngày thì nhớ gì. Anh toàn xạo.

- Ơ hay, không tin anh à?

Tôi lắc đầu, Lâm bất mãn nói:

- Lại đây anh bảo.

- Anh bảo gì bảo đi.

- Vớ vẩn, lại đây.

Tôi vừa bước chân lại gần anh thì chẳng ngờ đã bị anh kéo ngồi xuống đùi anh, nhanh như chớp anh hôn chụt lên môi tôi một cái khiến tôi còn chưa kịp phản ứng gì. Hôn xong vẻ mặt anh thỏa mãn nói:

- Mới bớt nhớ hơn 1 tí thôi đấy.

Tôi lườm anh một cái, dù sao đây cũng là công ty nên tôi không muốn người khác thấy hình ảnh quá thân mật thế này. Tôi xấu hổ định đứng dậy nhưng anh nhất quyết giữ chặt tôi trên đùi mình.

- Buông em ra, ai thấy giờ. Có gì rồi về nhà.

- Cả cái toà nhà này cũng là của nhà anh.

Tôi cứng miệng không nói lên lời, đúng lúc đó tiếng mở cửa phòng vang lên, tôi giật mình quay lại thì thấy Linh đang cầm xấp tài liệu đứng trước cửa phòng, vẻ mặt cứng ngắc. Mà tôi thấy rõ trong ánh mắt cô ta còn thể hiện rõ sự đố kị vô cùng. Thấy thế tôi lại nhớ đến cái chuyện sáng nay cô ta nói, máu điên nổi lên nên tôi muốn chọc tức cô ta, cũng để cho cô ta biết thân biết phận của mình. Tôi giả vờ như không quan tâm đến cô ta, cúi xuống hôn chụt lên môi chồng một cái, cười cười:

- Yêu anh!

Lâm được tôi chủ động hôn, lại còn nói yêu anh nên anh cũng vui sướng đáp lại:

- Anh cũng yêu vợ!

Nói xong tôi đứng dậy rời khỏi phòng. Khỏi phải nói lần này mặt cô ta nghệt ra, chắc đang tức nổ đom đóm mắt khi thấy cảnh vợ chồng nhà tôi hạnh phúc. Lúc đi qua tôi còn cố tình dừng lại chỗ cô ta hỏi:

- Em đến bàn việc với sếp hả?

- Dạ vâng.

- Lần sau nhớ gõ cửa phòng.

- Dạ vâng.

Chọc tức với dằn mặt được cô ta mà tôi vui đến nỗi về đến phòng vẫn cười ngặt nghẹo như hâm dở. Cứ như vậy thời gian trôi thêm mấy ngày nữa, vợ chồng tôi ngày nào cũng đi làm cùng nhau, tối về lại quấn quýt bên nhau trên chiếc giường.

Hôm đó Lâm đi Quảng Ninh, chủ Nhật ở nhà rảnh nên tôi rủ cái Trang đi shopping. Lúc đi qua cửa hàng đồ lót nó cứ kéo tôi lại bảo:

- Ê mua mấy kiểu quần lọt khe này đi.

- Để làm gì?

- Để mặc chứ để làm gì hả bà nội.

- Thôi, mặc thế có khác nào không mặc gì đâu.

- Mày chẳng biết cái gì. Mặc thế này mới sẹc xi quyến rũ.

- Thôi tao mặc không quen đâu. Khó chịu.

- Ôi giời ơi, thế này phải lên mạng tìm hiểu ngay cho tao tuyệt chiêu phòng the.

Cái Trang nói rõ to làm tôi ngại đỏ bừng mặt phải bụm miệng nó lại.

- Con hâm, nói to thế.

- Giời ạ, tao chưa chồng không ngại thì thôi. Mày có chồng thì ngại gì. Chuyện sex bây giờ là chuyện thường tình như cơm bữa. Mày không nghe câu “Yêu là sự rung động của bốn chân giường và là sự trần truồng của hai cá thể” à?

- Bố tổ. Nói cứ như từng trải lắm.

- Haha Thì chẳng từng trải một lần rồi, nhưng đời đen giẫm ngay đống c** nên mới cô đơn tới giờ mà thôi. À quên tao chưa dặn, mày là hay ăn mặn lắm đấy. Nấu ăn nấu nhạt thôi không hỏng mẹ hết thận, sếp tao mà yếu sinh lý cứ tại mày.

Cái Trang vừa dứt lời thì mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước rồi liên tục đập vào tay tôi:

- Ê ê..kia có phải con Thảo mặt l** không?

Tôi ngẩng mặt lên nhìn về phía trước thì đúng là Thảo thật. Cô ta mặc bộ váy 2 dây màu đỏ nom cũng quyến rũ phết, đang đứng lựa quần áo. Tôi gật đầu đáp:

- Ừ là cô ta đấy.

Cái Trang nghe xong 3 máu 6 cơn sắn tay áo lên, tôi thấy vậy mới hỏi:

- Mày định làm gì đấy?

- Cơ hội đến rồi mày ơi. Nó đi một mình.

- Má không được đâu, làm loạn đấy.

- Chơi đi, tao ngứa tay nó lắm rồi. Sợ đếch gì.

Nói xong chưa để tôi kịp nói lời nào cái Trang đã phi đến như bay túm tóc Thảo lại, miệng la lớn:

- Á à con giật mồng này nhá, nay bà bắt được mày rồi, mày giám giật mồng bà hả?

Thảo bị cái Trang túm bất ngờ phản ứng không kịp nên chỉ biết kêu oai oái:

- Á đm bỏ ra, mày là ai? Tao không quen mày, mày bị điên à?

- Mày giật bồ tao mà mày còn hỏi tao là ai à? Hôm nay tao phải đập cho mày hết lứng!!!

Tôi thấy vậy không nhịn được mà bật cười thành tiếng, lần đầu tiên trong đời tôi bất chấp đạo đức nghề nghiệp chạy đến phụ họa cùng cái Trang. Mà tính ra tôi cũng đánh ghen thật chứ đâu có oan ước gì cho cô ta đâu, suýt chút nữa tôi mất chồng vào tay con hồ ly tinh này rồi.

Tôi lên tiếng:

- À tôi nhận ra con này rồi, mặt lúc nào cũng chát ba tạ phấn, thấy trai là õng ẹo mồi chài. Khiếp thật.

Mấy người xung quanh đó thấy vậy cũng bắt đầu hùa vào chỉ trỏ:

- Mặt nom rõ xinh là nhân cách thối nát vậy cô gái?

Thấy nó cũng nhục rồi tôi mới nháy mắt cái Trang bỏ tay ra không sợ bảo vệ đi tới. Khi cái Trang bỏ tóc ra rồi nó mới ngẩng đầu lên, định chửi thì sững lại khi nhìn thấy tôi, lát sau nghiến răng nói:

- Đĩ chó hai đứa mày nhớ đấy.

Nói xong cô ta bước đi trong bộ dạng tóc rối bù xù như tổ quạ. Mọi người khi đó cũng giải tán, tôi với cái Trang nhìn nhau bật cười.

- Moá họ mà biết tao làm luật sư chắc tao độn thổ.

- Kệ mẹ đi, ai bảo nó động tới mình. Với lại đối với loại không nói được lý lẽ thì phải dùng hành động.

Thế rồi mua sắm xong tôi với cái Trang có đi ăn vặt thêm nữa. Đến lúc tôi về đến nhà thì cũng 6 giờ tối. Vừa định vào bếp nấu cơm chờ anh về thì nhận được điện thoại của cô giúp việc:

- Cô Duyên ơi, bà tự nhiên bị ngất, ông lại không có nhà. Cô đến giúp tôi một tay mới, mau lên nhé.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!