Lọc Truyện

Truyện Cưới Chạy Bầu


Khoảnh khắc đó, từng câu từng chữ mà Thảo nói tôi nghe rõ mồn một. Nghe xong, tâm can tôi như đang bị vò xé, toàn thân như bị ai đó vô tình vất vào nơi âm u đen tối vô tận, sống lưng cũng theo đó mà lạnh buốt, thậm chí đau đớn đến ngạt thở. Trong lúc tôi còn run run chưa kịp phản ứng thì Thảo đã ngất lịm trong vòng tay của chồng tôi. Theo phản xạ, anh vội vàng đỡ lấy cô ta sau đó đặt cô ta nằm lên ghế sofa.

Thoáng chốc, cả người tôi bừng tỉnh, từ đâu một nguồn động lực kéo đến thôi thúc tôi phải bình tĩnh, có thế nào tôi cũng phải giữ chặt lấy bố cho con mình. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước từng bước chậm chạp đi về phía Lâm. Tôi nhìn Thảo, lên tiếng hỏi trước:

- Cô ấy làm sao vậy?

Lâm ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt anh có chút bối rối rồi bảo:

- Cô ấy say rượu quá rồi.

Tôi cũng chẳng phải người phụ nữ quá bao dung gì, nếu nói tôi không khó chịu thì đó là lời nói dối. Nhưng dù sao cô ta cũng đang say không biết trời đất thế nào nên tôi bảo anh:

- Vậy để tôi đi pha cho cô ấy cốc trà giải rượu. Anh đưa cô ấy vào phòng nằm đi, nằm đây sẽ dễ bị cảm lạnh.

Lâm suy nghĩ một hồi kiểu vẫn đang lưỡng lự, tôi nghĩ chắc anh cũng đang ngại tôi. Lúc sau đưa Thảo lên phòng trên tận tầng 3, tôi pha trà giải rượu xong thì đi thang máy lên đó. Đưa cốc trà gừng cho chồng xong thì tôi cũng quay trở về phòng mình.

Tôi nằm xuống, suy nghĩ mãi những lời Thảo vừa nói. Không biết cô ấy nói đến con là sao? Là hai người đã có nhau một đứa con chung hay sao? Càng nghĩ tôi càng thấy lồng ngực mình thắt lại, tôi không muốn đó là sự thật, tôi chỉ muốn anh làm bố của con tôi thôi. Và cũng lúc đó tôi phát hiện ra càng ngày mình càng chết chìm trong đoạn tình cảm này rồi, tôi muốn bên anh, mãi mãi bên anh, muốn chúng tôi là một gia đình hạnh phúc. Nhưng mà tôi sợ, sợ cô gái kia sẽ quay về mang anh rời xa tôi, dù sao người ta nói “ tình cũ không rủ cũng về” cơ mà…

Đang nằm suy nghĩ linh tinh thì tiếng mở cửa phòng vang lên, Lâm từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn tôi anh đã hỏi:

- Sao còn chưa ngủ?

- Tôi…tôi ngủ giờ đây.

- Ừm ngủ đi. Bầu bí thức khuya không có tốt.

Bình thường nghe anh nói thế tôi chắc chắn sẽ thấy vui vì anh quan tâm mình. Nhưng giờ tự nhiên lòng ích kỷ dâng lên, tôi tự hỏi ngoài quan tâm con ra thì anh có thực sự quan tâm đến tôi hay không. Tự nhiên sống mũi tôi cay cay, tôi không trả lời nữa mà quay mặt vào góc tường.

Lâm cũng lặng lẽ nằm xuống bên cạnh tôi, anh im lặng một lúc rất lâu, mới đầu tôi tưởng anh ngủ rồi, khi mà tôi định quay sang liếc mắt nhìn anh thì anh đã lên tiếng:

- Duyên, tôi biết cô chưa ngủ.

- Ừm. Bầu bí hơi khó mà ngủ.

- Tôi xin lỗi.

Tự nhiên nghe Lâm nói xin lỗi nên tôi cũng có chút kinh ngạc hỏi lại:

- Sao lại xin lỗi tôi? Xin lỗi vì gì?

- Xin lỗi vì đã để cô ấy đến tìm tôi ngày hôm nay. Lần sau tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa. Cô cũng đừng để ý lời cô ấy nói, lời say rượu thường nói linh tinh ấy mà.

Tôi khẽ cười khi nghe Lâm nói vậy. Thế nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thản rồi gật đầu:

- Tôi hiểu. Nhưng mà này, tôi không biết anh và cô ấy đã từng yêu nhau thế nào, bây giờ còn tình cảm với nhau nữa không, cái đó tôi cũng không quan tâm vì ai cũng có quá khứ. Nhưng bây giờ dù sao chúng ta cũng là vợ chồng nên ở nhà hay ở trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy hình ảnh nào mang tính thân thiết của hai người. Anh giữ thể diện cho tôi thì tôi cũng giữ thể diện cho anh. Sau này còn con của chúng ta nữa, thằng bé cần lớn lên trong một môi trường sạch.

- Tôi biết rồi. Cô còn muốn nói gì nữa không?

- Không.

- Vậy được rồi, đi ngủ. Ngủ ngon!

- Anh cũng vậy!

Đêm hôm ấy, chúng tôi mỗi người quay mặt về một hướng, ai cũng có suy nghĩ riêng nên khó khăn lắm mới thiếp đi vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, dậy trước cả chồng tôi. Lúc tôi bước xuống tầng 1 thì thấy cô giúp việc vừa đi chợ về. Cô giúp việc vừa nhìn thấy tôi đã ngạc nhiên hỏi:

- Sao hôm nay cô dậy sớm vậy ạ?

- Dạ vâng. Mà sáng nay định nấu món gì vậy cô?

- À tôi nấu xương làm nước dùng phở gà rồi cô ạ. Hôm qua cậu Lâm có dặn nấu phở cho cô dễ ăn.

- Dạ vâng.

- Tôi cất đồ xong đi lau nhà đây ạ.

Sau khi cô giúp việc đi khỏi thì tôi cũng đi lấy cam ép thành nước. Trong lúc tôi đang lúi húi bổ cam thì Thảo từ thang máy bước tới, cô ta nhìn tôi rồi hỏi:

- Bạn pha nước cam đấy à?

Tôi quay qua nhìn cô ấy, dù trong lòng không mấy thoải mái nhưng vẫn cười nhẹ đáp:

- Ừm đúng rồi. Hôm qua bạn say rượu, hôm nay còn đau đầu không?

- Cảm ơn, mình đỡ rồi. Thành thật xin lỗi bạn nhiều nhé, cũng tại mình khi say là chẳng nhớ gì cả, nhớ mỗi nhà anh Lâm, ở đây khi xưa tụi mình có rất nhiều kỷ niệm khiến mình không quên được.

Tôi khẽ cười, cố tỏ vẻ không quan tâm đến cô ta, tiếp tục vắt cam rồi hỏi lại một câu thờ ơ:

- Thế à?

- À bạn bao nhiêu tuổi? Nhìn tầm này chắc bằng tuổi mình.

- Mình 27 tuổi.

- À thế em kém chị một tuổi. Em năm nay 26 tuổi. Qua nay xưng bạn hoài nên cũng có chút thất lễ.

- Có gì đâu mà, cũng gần tuổi nhau thôi.

- Em nghe bác Ngân nói anh Lâm cưới chị vì chửa trước đúng không? Nói vậy tức là chị và anh Lâm đến với nhau nhưng không có tình cảm. Anh Lâm vốn là người có trách nhiệm, nên lấy chị cũng vì trách nhiệm.

Tôi biết Thảo vẫn còn tình cảm với chồng mình, và tôi cũng biết rõ mục đích cô ấy xuất hiện là vì gì. Thực ra cô ấy cũng chẳng ưa gì tôi, ngược lại còn rất ghét tôi vì tôi là vợ của anh. Từ nãy đến giờ, từng lời cô ấy có vẻ rất bình thường nhưng lại đang cố tình châm biếm cuộc hôn nhân của chúng tôi. Mà tôi thì cũng chẳng phải loại hiền lành cam chịu gì, nhân nhượng với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân. Thế nên lúc nghe cô ta nói vậy, tôi thẳng thừng đáp:

- Em hay mẹ chồng chị là người ngoài cuộc làm sao mà hiểu được người trong cuộc như tụi chị. Suy cho cùng lúc vợ chồng chị làm gì với nhau thì cũng đâu ai biết được.

Tôi nhẹ nhàng trả lời, tôi thấy sắc mặt Thảo cứng lại như kiểu đang ức nghẹn cả người. Tức quá không làm gì được nên cô ta không kiềm chế nổi cảm xúc nữa mà nói thẳng tâm tư của mình:

- Nhưng suy cho cùng chị cũng là người lừa anh ấy lên giường thì có vẻ vang gì đâu. Trên đời này, thứ tồn tại duy nhất chỉ có thể là tình yêu mà thôi. Còn sống với người mình không yêu thì sớm muộn cũng sẽ dễ ly hôn.

Cô ta nói thế có khác nào đang trù ẻo tôi đâu, cũng may từ lúc lấy chồng tôi đã học được tính nhẫn nhịn hơn một chút nên là thực tình lửa giận ngùn ngụt đến cổ nhưng tôi vẫn làm như không có gì, ép nốt quả cam cuối cùng rồi thản nhiên bảo:

- Em đã nghe câu “ tu trăm năm mới đi cùng thuyền. Tu ngàn năm mới chung chăn gối” chưa? Nhiều khi cái duyên phận nó lạ lắm em ạ. Như em với chồng chị từng có một tình yêu rất đẹp đúng không? Rồi kết quả vẫn chia tay đó thôi. Nên đời còn dài, tụi chị sống với nhau ngày nào sẽ trân trọng nhau ngày đó. Hiện tại thì tụi chị đang rất hạnh phúc. Vậy nhé!

Nói xong tôi chẳng thèm để ý đến cô ta nữa mà cầm hai ly nước cam đặt xuống chỗ bàn ăn. Tuy nhiên cô ta cũng không của vừa mà nói tiếp:

- Em và anh ấy đã có những tháng ngày rất hạnh phúc. Và em tin chắc rằng anh ấy hiểu em hơn hiểu chị.

-Nếu anh ấy hiểu em hơn là hiểu chị thì chị thật sự rất mừng. Vì đàn ông chỉ thích chinh phục những điều mới lạ. Đã là người yêu cũ thì tình cảm cũng trở thành thứ đồ cũ, chiếc bình đã vỡ thì chỉ vứt đi. Em hãy nghĩ xem nếu một thứ đồ cũ đã vỡ và vứt đi thì có còn sử dụng được không? Nên em không cần ở đây nhắc về chuyện cũ với chị. Nếu em đang cô đơn và cần một người đàn ông thì hãy nói với chị. Chị sẽ giới thiệu với em những người đang độc thân hoặc đã li dị vợ. Còn chồng chị đã có vợ, và chị là vợ anh ấy!

Những lời tôi nói khiến cô ta á khẩu không thể nói thêm được lời nào nữa.Lúc sau Lâm cũng từ trên tầng đi xuống, vừa nhìn thấy tôi anh đã hỏi:

- Nay dậy sớm vậy?

- Tôi….

Lời tôi vừa nói ra thì chợt phát hiện Thảo cũng đang đứng ở đây. Sợ lộ chuyện nên tôi đành gượng gạo sửa lại cho giống cách xưng hô của các cặp vợ chồng:

- Dạ vâng. Hôm nay cô Hoa nấu phở gà đấy, anh xuống ăn đi cho nóng.

- Ừm.

Thảo thấy Lâm xuống, bộ mặt và ánh mắt khác hẳn khi nói chuyện với tôi khi nãy. Cô ta thỏ thẻ bảo:

- Anh Lâm, em xin lỗi chuyện tối qua vì đã làm phiền anh. Cảm ơn anh đã pha trà giải rượu cho em và cho em ngủ nhờ ở đây đêm qua.

Lâm không liếc mắt nhìn Thảo, anh ngồi xuống bàn ăn rồi dùng thái độ lạnh lùng đáp:

- Người pha trà giải rượu cho em là Duyên, không phải tôi. Người cho em ngủ nhờ cũng là cô ấy. Bởi vậy không cần cảm ơn tôi, người em cần cảm ơn là vợ tôi.

Lâm trả lời rất dứt khoát, và điều đặc biệt tôi không thể ngờ là trong câu nói của anh nhấn mạnh từ “ vợ” rất chắc nịch. Thảo khi nghe Lâm nói, sắc mặt thoáng không vui rồi cười gượng đáp:

- Vậy ạ? Cảm ơn chị Duyên nhiều nhé.

- Không có gì. Nếu Thảo không ngại thì ngồi xuống ăn sáng cùng vợ chồng tôi luôn.

- Dạ vâng ạ.

Thế rồi Thảo kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, trong bữa ăn đúng là tâm trạng không thoải mái nên tôi ăn cũng không được ngon miệng như bình thường. Lâm thấy vậy thỉnh thoảng lại hỏi tôi:

- Sao thế? Không hợp khẩu vị à?

- Không. Ngon lắm.

- Ngon thì ăn nhiều vào.

Thảo thấy thế cũng cười tươi nói thêm vào:

- Anh Lâm nói đúng đấy chị, ăn nhiều vào mới có chất cho em bé. Ngày xưa em…

Nói đến đây bất ngờ Thảo khựng lại không nói nữa, thái độ úp úp mở mở khiến cả tôi và chồng đều đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô ấy. Thế rồi cô ấy cười tươi nói tiếp:

- Anh Lâm thuê được cô giúp việc nấu ăn khéo quá. Cô Kim ngày xưa nấu ăn ngon không bằng thế này anh nhỉ?

- Ăn nhanh đi. Bữa ăn bớt nói!

- Dạ vâng.

Ăn sáng xong thì tôi lên phòng thay đồ, lúc tôi xuống thì thấy Thảo vẫn chưa về, thậm chí cô ấy còn đang nói chuyện tình cảm với chồng tôi:

- Em không ngờ lần này em về lại chứng kiến cảnh này. Thực tâm em vẫn chưa chấp nhận được sự thật anh đã lấy vợ Lâm ạ. Em và anh từng yêu nhau như thế cơ mà, sao đùng một cái anh lại lấy người ta? Anh không yêu người ta đúng không Lâm?

Chẳng hiểu sao khi nghe Thảo hỏi câu đó, lòng tôi tự nhiên lại rất hồi hộp nhưng cũng rất sợ câu trả lời của anh sẽ khiến bản thân vụt tắt tia hy vọng. Vì sợ đối diện với sự thật mà tôi đã chủ động lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện kia:

- Em xong rồi, mình đi làm thôi anh.

Cả chồng tôi và Thảo cùng quay lại. Anh nhìn tôi, khẽ gật đầu:

- Ừ, mình đi làm thôi.

Cả ngày hôm ấy tôi cứ ngơ ngẩn suy nghĩ mãi, nghĩ về chuyện của Thảo và chồng tôi, nghĩ về tương lai, và nghĩ cả đến việc tôi phải làm gì để giữ gìn hạnh phúc gia đình này. Nghĩ đến những chuyện đó, tôi không nén được thở dài một tiếng. Tôi uể oải ngước lên nhìn đồng hồ thấy đã hơn 5 giờ, sắp đến giờ tan làm, đang định cố soạn nốt cho xong hợp đồng giang dở thì chồng tôi nhắn tin đến:

- Tối nay tôi không ăn cơm nhà.

Bình thường tôi sẽ nghĩ là Lâm đi ăn với đối tác, nhưng hôm nay tự nhiên tôi lại sợ anh có việc riêng, đi ăn với một người đặc biệt như Thảo chẳng hạn. Vô thức tôi soạn lại một dòng tin nhắn “ Anh đi đâu mà không ăn cơm nhà”, lúc định bấm gửi mới nhận ra hình như tôi bị điên rồi, tại sao lại có hành động giống như một người vợ thích kiểm soát, giật mình tôi vội xoá tin nhắn đi.

Tối hôm đó, tôi chán không muốn ăn cơm nhà nên rủ cái Trang ra ngoài ăn cơm gà. Tình cờ lại gặp Thảo với bà Phương ở đó, nhìn hai người nói chuyện với nhau rất thân thiết. Hai người cùng ghét tôi lại thân nhau, khi hợp lại không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Tôi vội vàng kéo cái Trang ra ngoài, cái Trang thấy lạ nên ngạc nhiên hỏi:

- Con hâm này, tự nhiên kéo tao ra ngoài này làm gì. Nói muốn ăn cơm gà thì quán này ngon nhất rồi còn gì.

- Tao đổi ý rồi, lạnh lạnh đi ăn đồ nướng mày ạ.

- Mày đúng thiệt là…thôi nhưng vì đang bầu nên tao chiều đấy nhớ.

Tôi “hì hì” cười, vậy là bây giờ tôi có thể chắc chắn Lâm không đi ăn tối cùng Thảo như tôi nghĩ. Đến nhà hàng đồ nướng rồi tôi mới bảo thật với cái Trang:

- Thực ra vừa nãy tao thấy vợ lão Hưng với người yêu cũ ông Lâm trong quán cơm gà. Thế nên tao mới kéo mày ra ngoài.

Cái Trang nghe tôi nói xong kinh ngạc hỏi lại:

- Hả? Cái gì cơ? Mới mọc đâu ra quả người yêu cũ vậy?

- Cũng mới thôi, hôm mà tao với ông Lâm về bên mẹ chồng ăn cơm thì người yêu cũ của ổng xuất hiện. Mà mẹ chồng tao quý cô ấy lắm.

- Ôi vãi, thế thì mày phải cẩn thận đấy. Hết con thư ký rồi giờ lại đến người yêu cũ. Mà mày biết không, người yêu cũ của chồng là một giống loài cực kỳ nguy hiểm. Nói đúng hơn là rất hãm đấy.

- Ừ, mới gặp mà cô ta đã liên tục đá xéo tao và nhiều lần cố ý nói cho tao chuyện quá khứ và những kỷ niệm của hai người. Nên tao biết lần này cô ta quay lại chắc chắn có mục đích.

- Má tức ghê, toàn gặp những loại hãm phành phạch. Mai sau mà có đi đánh ghen, nhớ rủ tao.

- Haha ok.

Nói chuyện với cái Trang tôi thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều. Ăn xong thì tôi bắt xe về nhà. Lúc tôi về vẫn chưa thấy Lâm về. Tắm rửa leo lên giường được lúc thì tôi mới nghe thấy tiếng xe của chồng vào dưới tầng hầm. Về đến nhà Lâm đi tắm rửa thay đồ xong cũng lên giường nằm luôn. Dạo này tôi để ý thấy anh cũng không thường xuyên làm việc khuya như trước, mà nay đi ăn ở đâu cũng không thấy mùi rượu. Tôi nhìn anh, tự nhiên không tự chủ được lên tiếng:

- Tối nay anh ôm tôi ngủ nhé.

Lâm có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe tôi nói thế, xong anh bảo:

- Dạo này cô hơi bị nũng nịu tôi đấy.

Tôi bĩu môi đáp lại:

- Ờ thì tại tôi ngủ hay gặp ác mộng nên mới bảo anh ôm cho yên tâm thôi. Anh tưởng thôi thích lắm đấy.

- Thì chẳng thích quá còn gì.

- Tự cao. Tôi không thèm nói với anh nữa.

Nói xong tôi lại xoay mặt vào tường. Lâm lại lên tiếng:

- Lại đây, tôi ôm cô ngủ.

Tôi tủm tỉm cười quay người lại, Lâm chắc ngại quá nên còn bào chữa:

- Thời gian này cố mà hưởng thụ đi. Đẻ xong rồi còn lâu tôi mới chiều cô nữa.

Tôi mặc kệ, chẳng thèm tự ái lời anh nói, tính anh thế nào tôi còn lạ gì nữa. Với lại tôi cũng chỉ có 9 tháng 10 ngày mang thai, cứ cố làm nũng được lúc nào hay lúc đó, miễn sao cảm thấy bản thân thoải mái thì mới mẹ khỏe con khoẻ.

Cứ như vậy chừng một tuần sau, hôm ấy đang giờ làm việc thì Lâm bảo tôi đứng dậy đi siêu âm, hôm nay là mốc 18 tuần quan trọng. Thế rồi anh lái xe đưa tôi rời khỏi công ty, chúng tôi đi đến phòng khám quen thuộc. Như mọi lần đi siêu âm, tôi mang theo tâm trạng rất hạnh phúc khi được gặp con. Thế nhưng bác sĩ vừa đặt máy siêu âm lên bụng tôi thì sắc mặt đã thay đổi, bác sĩ nhìn tôi rồi nhìn anh một hồi, chầm chậm nói:

- Hôm nay không thấy tim thai bé nữa rồi. Tức là thai đã chết lưu.

Tôi nghe đến đây bất chợt thấy bầu trời như sụp xuống, toàn thân như có một cơn thủy triều ập đến. Giây phút ấy, tôi tưởng như cả người bị rơi tự do xuống mười tám tầng địa ngục. Con của tôi, đứa con mà tôi mong mỏi đã đột ngột rời bỏ tôi, cảm giác mọi thứ trong tay dần dần vụt mất…!!!

Không….không phải sự thật…con của tôi nhất định không sao!!!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!