Lọc Truyện

Truyện Cuộc sống sau khi bạn đời mất trí nhớ

Chương 2.

Trong khoảng thời gian Chu Thanh Ý hồi phục, cha mẹ cậu không hề tới thăm dù chỉ một lần.

Cậu liền hỏi Phó Chi Tề có phải cha mẹ cậu cũng ở thành phố này không.

Anh nói phải, anh không muốn cậu phải suy nghĩ quá nhiều về việc này.

Chu Thanh Ý nở nụ cười, không hề ngạc nhiên.

Anh nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hai ngày sau, bạn đại học cùng phòng của Chu Thanh Ý nghe nói cậu bị thương liền muốn tới thăm, Phó Chi Tề hỏi cậu có muốn gặp y hay không.

Chu Thanh Ý nói được.

Buổi tối hôm sau, y đã tới rồi.

Không lâu sau Phó Chi Tề tới, thấy bạn học ấy đã tới, liền muốn ra ngoài đi dạo cho họ không gian riêng.

Thế nhưng Chu Thanh Ý lại kéo anh lại, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như muốn nói, đừng đi.

Phó Chi Tề liền thuận theo ở lại.

Vết thương của Chu Thanh Ý đang dần bình phục, cậu lại càng dính người hơn. Phó Chi Tề cũng ở lại lâu hơn trước, mỗi khi nhận được văn kiện, trong tiềm thức anh sẽ nghĩ rằng văn kiện này không cần vội, có thể mang tới phòng bệnh từ từ xem.

Liên kết là một thứ hai chiều. Pheromone của họ luôn hấp dẫn đối phương, Chu Thanh Ý coi Phó Chi Tề là alpha của mình, và cũng thật khó để anh phủ nhận người này không thuộc về mình.

Trên cơ thể cậu có mùi của anh, phụ thuộc vào anh, thích ở chung với anh, sao có thể phủ nhận cậu không phải người của anh?

Phó Chi Tề chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân không được vượt qua ranh giới này.

Nhưng ngoài Phó Chi Tề ra, Chu Thanh Ý dường như không hứng thú với bất kì ai.

Bạn học hỏi cậu khôi phục như thế nào, cậu chỉ nói cũng không tệ lắm.

Y lại hỏi cậu vết thương có đau không, cậu cũng chỉ trả lời không quá đau.

Y có chút không nói nên lời, liếc mắt nhìn Phó Chi Tề, rồi lại nhanh chóng rơi trên người Chu Thanh Ý.

“A.” Đồng học dường như đột nhiên nhớ ra, “Cô Hậu rất thích các bức tranh của cậu hồi đại học, gần đây cậu còn vẽ không?”

Chu Thanh Ý không trả lời ngay. Cậu hơi cúi đầu, tay đặt trong chăn, bình tĩnh nói: “Tôi không nhớ.”

Phó Chi Tề biết anh đang làm gì.

Chu Thanh Ý đem áo khoác của anh đặt lên đùi, phủ chăn lên, rồi sờ đi sờ lại.

Phó Chi Tề nhìn thấy bộ dáng sờ áo khoác mình của cậu, bỗng nhiên anh hiểu được vì sao alpha lại sở hữu ham muốn chiếm giữ omega mãnh liệt đến vậy.

Cậu bạn học kể vài chuyện thời đại học, đều là những câu chuyện hài của một vị giáo sư, hay một cậu học sinh nào đó, không liên quan gì đến Chu Thanh Ý.

Nhưng cậu vẫn như trước lắng nghe từng cái.

Ngồi khoảng nửa tiếng, y đứng dậy chào tạm biệt. Phó Chi Tề liền tiễn y.

Đi tới thang máy, Phó Chi Tề nói: “Sau này cậu không cần đến đây nữa.”

Y có chút hoảng hốt.

“Nếu cậu chú ý lời nói thì mọi chuyện sẽ như bình thường thôi.” Phó Chi Tề nói thêm.

Y thấp giọng cảm ơn. Phó Chi Tề không nói nữa, đi về phía phòng bệnh.

Chu Thanh Ý đang ở đó đợi anh.

*

Sau hơn một tháng, bác sĩ nói Chu Thanh Ý có thể thử xuống giường và đi lại .

Phó Chi Tề đỡ cậu, cậu vừa rời giường, còn chưa hoàn toàn đứng lên, đã lả đảo ngã về hướng anh.

Phó Chi Tề ôm cậu, nói: “Không sao, từ từ thôi.”

Nhưng bốn, năm ngày sau, Chu Thanh Ý vẫn chưa thể đứng dậy được.

Bác sĩ nói chân cậu không bị tổn thương, có lẽ cột sống bị chấn thương nhẹ, cũng có thể là do chướng ngại tâm lý gây ra bởi tai nạn xe, tạo nên chứng rối loạn vận động chi dưới. Nếu phối hợp điều trị thì khả năng khôi phục sẽ rất cao.

Chờ bác sĩ đi, Chu Thanh Ý nhẹ nhàng chạm vào chân mình. Cậu sờ rất chậm, như thông qua hành động này để cảm nhận đôi chân của mình. Cậu hỏi Phó Chi Tề:

“Chân tôi có thể khỏi không?”

Hàng mi dài trên đôi mắt cậu buông xuống, khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt trên khuôn mặt cậu.

Phó Chi Tề thả ra một chút pheromone, nói: “Tất nhiên có thể.”

Có thể là do pheromone, cũng có thể là do câu trả lời của anh, mùi hạnh nhân đắng trong không khí dần tản ra, hòa quyện với hương thơm của cỏ cây, trở nên yên bình hơn.

Cho đến khi xuất viện, khả năng vận động của Chu Thanh Ý vẫn chưa được hồi phục.
Khi xe lăn được đem đến phòng bệnh, Phó Chi Tề kêu người đặt nó sang một bên, không biết nên nói với cậu như thế nào.

Nhưng là cậu lại chủ động yêu cầu: “Giúp tôi lên.”

Phó Chi Tề tới gần cậu, nắm tay cậu kéo qua gáy mình, chợt phát hiện, ngay được đỡ, cậu cũng vẫn không đi được.

Anh vờ như không phát hiện ra, tự nhiên thu tay về, ngồi xổm xuống, mắt đối mắt, nói với cậu: “Tôi ôm cậu nhé?”

Chu Thanh Ý bật cười. Khóe mắt hạ xuống, đuôi mắt cậu hẹp dài, nhưng khi cười lại có hình vòng cung, hoàn toàn tương phản với lúc không cười.

Chu Thanh Ý nói, được.

Phó Chi Tề vòng tay qua thắt lưng cậu, chờ cậu bám chắc, mới ôm cậu lên. Anh biết omega trời sinh có khung xương nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy cậu quá mảnh mai, điều này khiến người ta lo lắng, không biết cậu có thường xuyên bị tổn thương không.

“Cậu gầy quá.” Phó Chi Tề nói, “Về nhà ăn nhiều một chút.”

Chu Thanh Ý đáp ứng.

Anh muốn để dì giúp việc nấu vài món mà cậu thích, nhưng lại không nhớ ra cậu thích ăn gì.

Chu Thanh Ý không kén ăn, chỉ gắp những món gần mình, ăn cũng không nhiều, nhưng lúc đặt đũa xuống gần như luôn cùng lúc với Phó Chi Tề.

Anh biết đây là thói quen của cậu tại Chu gia.

“Bữa tối cậu muốn ăn gì?” Phó Chi Tề hỏi cậu.

Chu Thanh Ý suy nghĩ một chút, nói: “Cá đi.”

“Cá gì?”

Cậu dường như không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, suy nghĩ một hồi, liền nói với Phó Chi Tề rằng mình không biết.

“Vậy cậu về nhà trước đi.” Phó Chi Tề nói, “Về dì sẽ giới thiệu cho cậu.”

Có vẻ như Chu Thanh Ý rất hài lòng với câu trả lời này, cậu lại cười, một nụ cười tươi .
Cậu cũng không có thứ gì muốn mang theo, chỉ muốn cái áo khoác kia.

Phó Chi Tề không hiểu cậu, nói: “Cậu đã không còn đau nữa.”

“Nhưng tôi muốn nó.” Chu Thanh Ý phản bác.

Dưới mí mắt Chu Thanh Ý có một đường vòng cung, khi mở to mắt lúc nhìn người ta, luôn hiện lên sự vô tội, hồn nhiên. Cậu cứ nhìn Phó Chi Tề như vậy, tay siết chặt áo khoác, như là sợ anh giật lấy.

“Tôi chỉ có mỗi anh mà thôi.” Chu Thanh Ý nói thêm.

Phó Chi Tề thở dài, không biết thế nào mới có thể khiến cậu hiểu rằng đây đều là ảo giác tạo ra bởi pheromone, nó không khác gì uống rượu độc giải khát.

Phó Chi Tề chỉ có thể nói: “Tôi cũng ở nhà kia mà.”

“Nhưng anh chỉ ở đây một lúc.” Chu Thanh Ý tựa như đang cùng anh thảo luận, lại tựa như đang làm nũng, “Chẳng phải chúng ta không ngủ chung phòng sao?”

Phó Chi Tề sửng sốt: “Cậu muốn ôm nó ngủ ư?”

“Không được sao?” Chu Thanh Ý nhẹ giọng, cố ý dừng lại một chút, “Tôi vẫn luôn như vậy.”

Phó Chi Tề dường như bị câu nói này làm cho chấn động. Anh như bị đùa giỡn, nhưng nhìn sự vô tội, bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng của cậu, anh lại không biết nên dạy cậu thế nào.

Phó Chi Tề chỉ tưởng tượng một chút, cũng đã không biết làm thế nào.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!