Sau đó, chiếc xe kia đâm thẳng về phía Tô Tú Song và Từ Tuyết Nhung với tốc độ kinh hoàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh vô cùng, Hoắc Dung Thành nhanh chóng chạy tới đẩy Từ Tuyết Nhung ra.
Khi anh chuẩn bị đẩy Tô Tú Song ra thì đã không kịp nữa, chiếc xe đã gần trong gang tấc, không cách nào tránh né được.
Đôi mắt Tô Tú Song mở lớn, trước mắt cô là một mảng trắng xóa.
“Ôm tôi, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”
Hoắc Dung Thành nheo đôi mắt lại, anh ôm chặt Tô Tú Song vào lòng, chiếc xe đâm tới, hai người ngã xuống mặt đất.
Từ Tuyết Nhung bị dọa đến choáng váng đầu óc, cô ta nhanh chóng xốc lại tinh thần, vội vàng gọi xe cấp cứu.
Sau đó, cô ta mở cửa xe Lamborghini và chiếc xe bên cạnh.
Khi cô ta luống cuống đến mức sắp không chống đỡ nổi nữa thì cuối cùng cảnh sát cũng tới.
Hai người được đưa tới bệnh viện.
Khi Tô Tú Song tỉnh tại đã là sáng ngày hôm sau.
Trên đầu cô quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt, nhìn Từ Tuyết Nhung đứng ở mép giường, cô hơi bất ngờ, sau đó theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía bụng mình.
“Cô yên tâm, đứa bé vẫn còn.”
Bỗng nhiên Từ Tuyết Nhung cất tiếng, giọng nói cô ta khàn khàn: “Tôi đã đặt vé máy bay vào ba giờ chiều, tôi định quay về Mỹ.”
Tô Tú Song ngây người ra.
“Tôi quyết định buông tay.”
Từ Tuyết Nhung ngồi ở mép giường: “Vào khoảnh khắc chiếc xe đâm tới, tôi đã tỉnh ngộ ra, tuy rằng anh ấy bảo vệ tôi, đẩy tôi ra trước, nhưng chỉ vì anh ấy không muốn tôi bị thương, còn với cô, anh ấy cam tâm tình nguyện chết cùng cô!”
Bảo vệ Từ Tuyết Nhung là xuất phát từ trách nhiệm.
Còn với Tô Tú Song, anh cam tâm tình nguyện đánh đổi cả mạng sống!
Hai thứ tình cảm này, ai quan trọng hơn ai, không cần nói cũng biết.
“Anh ấy vô cùng thích cô, tôi không thể nào không nhận thua được.” Vẻ mặt Từ Tuyết Nhung đầy cô đơn: “Tình cảm mười năm, thứ tôi nhận lại được chỉ là trách nhiệm, nhưng cô mới kết hôn cùng anh ấy không bao lâu đã có được tình cảm của anh ấy, anh ấy mất mát, ghen tuông, cô đơn, thương cảm, tất cả những cảm xúc đó tôi chưa từng được cảm nhận từ anh ấy, có phải thật đáng buồn không?”
Tô Tú Song vô cùng bất ngờ, trong lòng cô không khỏi kích động.
Cô thật sự… có được tình cảm của anh sao?
“Hoắc Lăng Tùng nói rất đúng, cuộc đời của tôi rất tốt đẹp, không cần phải ép buộc bản thân mình với một người đàn ông, huống hồ anh ấy còn chẳng có tình cảm với tôi, tôi cũng không nên dùng trách nhiệm để trói buộc anh ấy.”
“Trời cao thỏa sức chim bay, ở nước Mỹ, người theo đuổi tôi còn xếp hàng dài tới tận Nhà Trắng, sao tôi phải cố chấp với một người đàn ông không yêu mình chứ, đúng không?”
Lúc này, Tô Tú Song thật sự cảm thấy đồng cảm với cô ta, cô khẽ cười: “Đúng vậy, cô xinh đẹp như vậy cơ mà.”
Từ Tuyết Nhung mỉm cười: “Thật ra, tính cách cô cũng khá tốt đấy, cũng không đáng ghét như tôi tưởng, sau này nếu cô không đối xử tốt với anh ấy tôi sẽ tới cướp về đấy.”
Khóe miệng Tô Tú Song khẽ giật giật.
Lúc trước Từ Tuyết Nhung kiên trì như vậy, cô thật sự không ngờ cô ta lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
Có lẽ khi trải qua sinh tử, con người ta sẽ nghĩ mọi chuyện thông suốt hơn, chẳng có gì là quan trọng hơn sinh mạng cả.
Sau khi Từ Tuyết Nhung rời đi, Tô Tú Song xuống giường, cô tới phòng bệnh bên cạnh, nghe Hoắc Lăng Tùng nói Hoắc Dung Thành bị thương rất nghiêm trọng.
Bên trong phòng.
Hoắc Dung Thành đang xem tin nhắn Từ Từ Nhung đặt ở đầu giường.
Thấy tiếng bước chân truyền đến, anh khẽ liếc mắt nhìn qua, ánh mắt ngay lập tức đối diện với Tô Tú Song đang bước vào phòng.
“Cô tới đây làm gì?” Anh lạnh lùng nói.
Tô Tú Song hít sâu một hơi, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Tới thăm anh.”
Hoắc Dung Thành không chút nào cảm kích: “Không cần!”
Nghe vậy, Tô Tú Song khẽ mím môi, cô không nói gì, xoay người định rời khỏi phòng.
Ai ngờ, khi cô vừa đi được hai bước thì phía sau truyền đến một tiếng thịch.
Cô quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hoắc Dung Thành ngã sõng soài trên mặt đất, vẻ mặt anh vô cùng dữ dằn cùng với đó là sự thống khổ khôn nguôi.
Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó vội đi tới, muốn đỡ anh dậy nhưng lại bị Hoắc Dung Thành ôm chầm vào lòng: “Em thử đi nữa xem, anh sẽ đánh gãy chân em!”
Tô Tú Song nhíu mày.
Hung dữ vậy sao?
“Bảo em đi là anh, không cho em đi cũng là anh, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
Hoắc Dung Thành trừng mắt nhìn cô: “Anh vì ai mới bị thương chứ, em có lương tâm không hả?”
“Thế nhưng em nghe Hoắc Lăng Tùng nói, người đâm anh là Mộ An Bảo, nếu không phải anh khiến Mộ Tư Đồng phải vào tù, anh ta có thể lái xe đâm anh sao?”
“Nếu không phải Mộ Tư Đồng ra tay với em thì sao anh phải động vào anh ta chứ?”
Nghe vậy, trong lòng Tô Tú Song cảm thấy vô cùng ngọt ngào: “Anh thật sự có tình cảm với em sao?”
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành có chút xấu hổ, nhưng giọng nói anh vẫn lạnh như băng: “Em mắt mù sao? Ngay cả Từ Tuyết Nhung cũng có thể nhìn ra mà em lại không biết?”
Tô Tú Song không chịu thua kém , cô trợn mắt: “Sao tối qua anh lại đến khu nhà Bạch Tĩnh chứ?”
“Em nghĩ là vì sao?” Hoắc Dung Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Nơi cũ nát như vậy, nếu không phải vì em, em nghĩ anh có thể tới sao? Chắc chắn là anh bị em bỏ bùa mê thuốc lú rồi nên vừa mới ly hôn đã khiến anh đứng ngồi không yên, không thể ngủ nổi.”
Tô Tú Song không nói gì, được anh ôm trong ngực, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh: “Thật ra là em lừa anh đấy, em và Cố Nam Minh không có gì cả.”
“Anh biết.”
“Anh biết?”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng hừ một tiếc: “Chút thủ đoạn đó mà cũng có thể qua mắt được anh sao? Chẳng qua là thấy em muốn ly hôn như vậy nên cho em vừa lòng thôi.”
Lúc ấy anh vô cùng tức giận nhưng lý trí vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Cô tuyệt đối không thể nào lên giường cùng Cố Nam Minh, chỉ là anh không ngờ, vì muốn ly hôn mà cô lại phải dùng tới cách này.
Tô Tú Song bíu môi, cô tiếp tục truy hỏi: “Vì sao anh lại đẩy Từ Tuyết Nhung ra trước rồi muốn chết cùng em?”
“Ai bảo em là vợ của Hoắc Dung Thành anh chứ!”
“Hiện giờ không phải nữa, chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Không có đơn ly hôn sao có thể tính là đã ly hôn? Còn nữa anh quên nói với em, đơn ly hôn đã bị Hoắc Lăng Tùng xé rồi.” Ánh mắt Hoắc Dung Thành vô cùng đắc ý, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Tô Tú Song trầm mặc, đúng là không biết xấu hổ.
“Đúng rồi, còn phải tổ chức hôn lễ nữa.”
Tô Tú Song lắc đầu: “Không, còn chẳng nghe anh nói yêu em, không cần làm cho có làm gì.”
“Dùng hành động để chứng minh nhé?”
Tô Tú Song khẽ cử động cánh tay: “Em cảm thấy ly hôn khá tốt, không muốn phải bước vào nấm mồ hôn nhân lần nữa.”
“Thật ra, vẫn có chỗ có lợi đấy, thân là vợ của Hoắc Dung Thành, chắc chắn đãi ngộ sẽ khác biệt.”
“Ví dụ như?”
“Bảo vệ vợ mình là trách nhiệm và nghĩa vụ duy nhất của anh, người phụ nữ khác sẽ không bao giờ có được.”
Tô Tú Song khẽ cười: “Cũng hơi động lòng đấy.”
“Lòng động không bằng hành động.”
Nói rồi, Hoắc Dung Thành cúi người, trực tiếp hôn lên môi cô, môi lưỡi quấn quýt, anh trầm giọng nói: “Anh yêu em.”
Một dòng điện xoẹt qua thân thể cô, đôi mắt Tô Tú Song mở to, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm anh.
“Lúc hôn phải tập trung, không ai dạy em sao?”
Tô Tú Song mím môi cười, cô choàng tay ôm lấy cổ anh, chân thành đáp lại: “Em cũng yêu anh.”
Lúc này, đến lượt Hoắc Dung Thành ngây người ra.
Tô Tú Song khẽ hôn lên môi anh, đáp trả lại lời nói ban nãy của anh: “Ngay cả hôn mà cũng không tập trung, đáng phê bình!”
“Lặp lại lần nữa…” Giọng nói anh trầm khàn, đè lên cơ thể cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!