Lọc Truyện

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

Đặt hành lý xuống, Tô Tú Song buộc tóc lên, bắt đầu công cuộc lao động vinh quang, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, lau chùi bụi bẩn.

Lúc quản gia Trường đến, đầu tóc Tô Tú Song đã lấm lem bụi bẩn, toàn thân cũng toàn là bụi.

“Mợ hai, phụ nữ phải biết mềm mỏng một chút, rất dễ mềm lòng, chỉ cần cô chịu cúi đầu, nhận sai rồi nói thêm hai câu dịu dàng là có thể chuyển về rồi.”

Quản gia Trương đi theo sau lưng cô từng bước không rời, khẽ cười nói, tuy rằng đã ăn vào cả một tấn bụi, nhưng ông vẫn không dễ bỏ cuộc.

“Anh ta mà dễ mềm lòng sao? Chú nói sai rồi, hay là do tai tôi có vấn đề thế?”

Tô Tú Song không rảnh để ý đến ông, không thèm quay đầu lại nhìn dù chỉ là một chút, chỉ bận tâm đến công việc mình đang làm.

Quản gia Trương bị chặn họng, im lặng một lúc lâu, trả lời: “Tâm địa của cậu chủ rất cứng rắn, nhưng lại rất mềm lòng với cô, tôi cảm thấy như thế đấy.”

“Chủ cảm thấy cũng không phải là tôi cảm thấy.”

Quản gia Trương không nói gì nữa.

“Hơn nữa, dựa vào cái gì mà bắt tôi phải cúi đầu nhận sai, tôi sai ở đâu chứ?” Tô Tú Song lau chùi tủ đầu giường.

Quản gia Trương sờ sờ đầu, nói thật lòng thì ông cũng không biết là đã sai ở đâu.

“Cậu hai không vui, giận rồi, vậy chắc chắn là do cô đã làm sai.”

Tô Tú Song cắn răng: “Anh ta không vui thì liên quan tâm cái mông khỉ gì đến tôi chứ, anh ta nghĩ rằng mình là hoàng đế, chỉ cần không vui là có thể bắt người khác phải quỳ xuống nhận sai sao?”

“Ở nhà họ Hoắc, trừ ông chủ ra thì cậu hai chẳng khác gì là hoàng đế cả.”

“...” Tô Tú Song im lặng.

“Mợ hai, cô nghe tôi khuyên một câu, đây là phòng của người hầu, cô ngủ ở đây không thích hợp đâu, nơi này không tốt, vẫn nên chuyển về phòng đi.”

Tô Tú Song nhìn quản gia Trương: “Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, đối diện là vườn hoa, phải rồi, quản gia Trương, trong vườn hoa có hoa cỏ gì không, chuyển vào đây cho tôi mấy chậu đi, tôi sẽ đặt ở góc này.”

Lời vừa nói ra, cả người của quản gia Trương lại hưng phấn vô cùng: “Có, có rất nhiều nha, có lan Hồ Điệp, lan Thần Sơn, lan Thủy Hỏa, xương rồng Nhật…”

“Được, chú giúp tôi chuyển tám chín chậu đặt vào trong này, nhiệm vụ này giao cho chú nhé.” Khuôn mặt Tô Tú Song tràn đầy ý cười.

“Vậy chuyển về thì sao?” Quản gia Trương dụ hỏi.

“Không thể nào, tôi tuyệt đối sẽ không chuyển về đâu, anh ta muốn tôi biến đi thì tôi sẽ biến đi luôn.”

Cuối cùng, khuôn mặt tươi cười của quản gia Trương cũng xuất hiện vết nứt, chỉ thất vọng quay về.

Hoắc Dung Thanh đứng bất động trước cửa sổ sát đất, hai tay ôm ngực, híp đôi mắt đen, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn bóng dáng bận rộn đi đi vào vào vườn hoa của quản gia Trương.

Vừa đúng lúc Hoắc Diệc Phong huýt sáo đi vào.

“Ông ấy đang làm cái gì vậy?” Khuôn mặt anh lạnh lẽo hỏi.

“Quản gia Trương nhờ em chuyển lời cho anh hai, ông ấy nói, người phụ nữ ngốc nghếch kia không đồng ý chuyển về, bắt ông ấy phải chuyển một ít hoa cỏ đặt vào trong phòng, ông ấy còn đang bận chuyển hoa đó.”

Nghe thấy thế, lồng ngực của Hoắc Dung Thành phập phồng, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đã lạnh lẽo xuống âm độ, đáy mắt tràn giá lạnh.

Ông già thối tha này quả nhiên chỉ là một tên vô dụng, chỉ biết dỗ dành phụ nữ vui vẻ là giỏi, ăn cây táo rào cây sung, không có chút ích lợi nào hết!

Lại có một trận tiếng bước chân truyền đến, Hoắc Lăng Tùng lê thân xác mình vào phòng khách, cởi áo khoác ra, thần sắc ôn hòa: “Tuyết Nhung về rồi sao?”

“Ừ.”

Hoắc Dung Thành lạnh lẽo trả lời lại một tiếng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!