Lọc Truyện

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

“Anh hung dữ với người ta như thế để làm cái gì?”

Hoắc Dung Thành lạnh mặt: “Còn nói giúp cho ông ta, em đau lòng cho ông ta sao?”

“Tôi không quen không biết gì người ta, đau lòng cho người ta để được cái gì chứ? Việc giới thiệu từng món ăn là trách nhiệm của ông ấy, anh như thế thì không phải là đã làm khó người ta rồi hay sao?” Nhìn thấy bờ vai run rẩy của người quản lý, cô nhịn không được mà nói.

Mỗi một công việc đều không dễ dàng gì, hà cớ gì phải tính toán chi li với người ta như thế?

“Tại sao không thấy em đau lòng cho tôi, nói chuyện giúp cho tôi chứ?” Hoắc Dung Thành lại híp mắt lại, ép hỏi cô.

Bỏ dao nĩa trong tay xuống, Tô Tú Song không thèm nghĩ ngợi gì đã trực tiếp nói: “Cả cái thành phố này, chỉ có anh là tìm người ta gây chuyện thôi, ai dám tìm đến anh gây chuyện chứ?”

Người khác nhìn thấy anh, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó là, chọc không được, có người nào mà dám không cần mạng sống này để đi đắc tội chỉ trích anh được chứ?

Mộ Dung Thành nhìn cô chằm chằm: “Em.”

“Tôi tìm anh gây phiền phức lúc nào chứ?” Tô Tú Song nhướng mày, anh đúng là biết cách trợn mắt nói bừa.

“Cứng đầu, đối nghịch tôi, ba lần hai lượt lại chọc giận tôi.”

Tô Tú Song: “...”

Sao anh lại có thể còn mặt mũi để nói ra những lời như thế?

Mỗi lần đều là do anh phát giận trước, cô là một bên vô tội đấy, có được không hả?

“Đổi lại là người khác thì sớm đã thịt nát xương tan, không còn khả năng sống sót rồi, em là người phụ nữ của tôi, cho nên mới được hưởng quyền lợi đặc biệt, tôi không tính toán với em.”

Nếu đã là người phụ nữ của mình, vậy thì mình phải quen, mình phải thật nuông chiều.

Thỉnh thoảng mũi cao hơn mắt thì cũng là một loại tình ý.

“Không cần thiết!”

Hoắc Dung Thành cong môi, tay lớn không an phận bò lên đùi của cô, cứ lấn tới từng chút từng chút một: “Không cần phải ngại ngùng gì, có phải là rất vui, trong lòng đang mừng thầm hay không hả?”

“Không hề có!”

Trong lúc nói chuyện, ngón tay nóng bỏng của người đàn ông giống như một con rắn không an phận, dồn sức thò tay vào bên dưới lớp quần áo của cô chui lên trên.

Cái tay dán lên da thịt mềm mại của cô, vuốt ve, ngao du khắp mọi nơi.

Cơ thể Tô Tú Song run rẩy, toàn thân tê dại, cứng đờ.

Con ngươi đen láy của Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm những phản ứng của cô: “Có cảm giác rồi, muốn sao?”

“Anh có thể im mồm được không, ngoan ngoãn dùng bữa đi!” Tô Tú Song đánh cái tay của anh, hất ra ngoài, mặt đỏ tía tai.

“Không thể, tôi chỉ muốn ăn em.”

Cuối cùng, không thể nhịn thêm được nữa, Tô Tú Song cắm một miếng thịt cá lên, phẫn nộ cùng ghét bỏ đưa lên lấp kín cái miệng đáng ghét kia của anh.

Bị đút cho ăn một cách thô bạo như thế, tâm trạng của Hoắc Dung Thành lại vô cùng vui sướng, đôi mắt hàm chứa ý cười.

Tô Tú Song vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bộ dáng lười biếng của anh, cánh tay thon dài gác sau đầu, đôi mắt cong lên nhìn cô chằm chằm, khoang miệng thưởng thức mùi vị tuyệt vời của miếng cá hảo hạng.

Có một loại cảm giác kỳ là, như thứ mà anh đang nhai trong miệng kia không phải là cá, mà chính là bản thân cô vậy.

Hồi thần trở lại, cô có chút bị suy nghĩ này của bản thân dọa cho sợ hãi, khẽ ho nhẹ hai tiếng, có chút không tự nhiên mà che mặt đi.

Ai biết được, Hoắc Dung Thành lại trở nên bất mãn, đến miếng cá đang nhai trong miệng cũng bỗng trở nên không có mùi vị gì: “Quay mặt lại đây, ăn đối diện với tôi, tôi phải nhìn thấy mặt của em.”

Tô Tú Song âm thầm trợn mắt nghiến răng ở trong lòng.

Không nghe không nghe, lặng lẽ niệm kinh phật.

Không cần phải để ý đến tên mắc bệnh thần kinh.

Một giây sau, tay lớn của Hoắc Dung Thành đặt lên đầu cô, xoay xoay hai cái, thái độ cứng rắn vô cùng, ép cô phải quay sang nhìn mình.

Thân thể bị anh cưỡng chế quay sang, Tô Tú Song cau mày, bất mãn nói: “Anh làm như thế thì làm sao mà tôi ăn cơm được?”

“Tôi đút cho em.”

Giọng điệu của người đàn ông vô cùng bá đạo, lời vừa dứt đã thật sự bê một cái đĩa lên, tay phải cầm nĩa, đút một miếng đồ ngọt vào trong miệng cho cô.

“...”

Trong suốt cả quá trình này, Bạch Tĩnh ngồi ở phía đối diện bị xem như không khí, hoàn toàn không có một chút sự tồn tại nào.

Khoảng cách rất gần, cho nên những lời mà hai người vừa nói, một chữ cũng không hề lọt khỏi tai cô ấy.

Đặc biệt hơn là giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông rơi vào bên tai khiến cho cơ thể tê rần hết cả.

Phần đồ ngọt đã ăn gần đến đáy, đúng lúc một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hoắc Dung Thành quét mắt qua nhìn số điện thoại người gọi đến, rồi nhìn về phía Tô Tú Song một cái, môi mỏng khẽ động: “Ngoan ngoãn tự ăn hết đồ của mình đi.”

Sau đó, anh đứng lên rời đi.

Nhìn dáng vẻ này thì chắc chắn rằng đó là một cuộc điện thoại rất quan trọng.

Mắt thấy bóng lưng thon dài của anh dần biến mất khỏi phòng, Tô Tú Song nhẹ nhõm thở dài một hơi, lưng dựa vào lưng ghế.

“Tô Tú Song, thành thực khai mau, rốt cuộc anh ấy là ai?”

Bạch Tĩnh vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng không thể không chế được sự tò mò trong lòng, cô ấy thở ra một hơi rồi truy hỏi cô.

Khí thể của người đàn ông kia mạnh mẽ quá mức, lúc anh ở đây, đến cả việc hô hấp cô ấy cũng không dám, lúc này, hít thở sâu vào mấy ngụm không khí trong lành.

Chuyện đã đến mức này, Tô Tú Song cũng không thể giấu giếm được nữa, thẳng thắn nói: “Là chồng trên danh nghĩa của tớ.”

“Ch… Chổng?”

Bạch Tĩnh bị dọa không nhẹ: "loảng xoảng” một tiếng, dao nĩa trong tay rớt hết xuống đất.

“Trên danh nghĩa thôi.” Tô Tú Song nhấn mạnh.

“Rốt cuộc thì anh ấy có thân phận như thế nào?” Bạch Tĩnh tiếp tục truy hỏi.

“Cậu hai của nhà họ Hoắc, Hoắc Dung Thành.”

“Loảng xoảng…” Bạch Tĩnh vừa mới cúi người nhặt dao nĩa lên thì bây giờ lại làm rớt thêm một lần nữa, tiếp sau đó cô ấy thất thanh hô lên một tiếng: “Hoắc Dung Thành?”

Tiếng động quá lớn, khiến cho nhân viên phục vụ và quản lý đang đứng ở phía xa cũng lần lượt nhìn qua.

Tô Tú Song cắn răng, dựng thẳng cơ thể lên, che lấy miệng của Bạch Tĩnh: “Cậu gào cái gì mà gào?”

Kéo tay cô ra, Bạch Tĩnh đứng không vững, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế: “Là Hoắc Dung Thành nào thế? Chính là cái tên đáng giá mấy ngàn tỷ USD kia đó sao?”

“Trừ anh ta ra thì thủ đô còn có người nào tên là Hoắc Dung Thành nữa sao?”

“Mẹ!” Bạch Tĩnh bùng nổ: “Rốt cuộc là có chuyện gì đấy? Sao cậu lại kết hôn với Hoắc Dung Thảnh? Nhà họ Tô là thể loại như thế nào, đến việc nâng giày cho nhà họ Hoắc còn không xứng, sao Hoắc Dung Thành lại có thể cưới cậu chứ, nhà họ Hoắc tại sao lại đồng ý?”

Tô Tú Song nhấp một ngụm nước, thấm cho nhuận họng, rồi kể toàn bộ mọi chuyện cho Bạch Tĩnh nghe.

Bạch Tĩnh nghe xong thì trợn mắt há mồm ngơ ngẩn, đồng tử vẫn luôn mở to hết cỡ.

“Chuyện này, tớ chỉ nói với mỗi mình cậu thôi, không nói cho người nào khác cả, cậu phải giữ kỹ bí mật này cho tớ.” Tô Tú Song dặn dò: “Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.”

Bạch Tĩnh gật đầu: “Rốt cuộc cậu có còn là con người nữa không vậy, quan hệ của chúng ta tốt như thế, vậy mà đến tớ mà cậu cũng giấu?”

“Tớ cũng không muốn giấu cậu, chuyện như thế này, không có cách nào nói ra được, có chút xấu hổ.” Tô Tú Song khẽ gõ vào cái ly nước: “Lúc đó ở quán rượu, vì muốn cứu Bạch Vũ Phong, tớ đã nói chồng tớ là Hoắc Dung Thành, lúc đó tất cả mọi người có mặt ở đó đều không tin.”

“Hơn nữa, lúc đó Hoắc Dung Thành cũng có mặt ở đó, tuy rằng không giúp tớ nhưng cậu cũng đã gặp qua anh ta rồi.”

“Dưới tình huống đó, mạng của Vũ Phong sắp không thể giữ được nữa rồi, tớ làm gì có tâm trạng để ý đến những chuyện khác đâu chứ.” Khuôn mặt Bạch Tĩnh tràn đầy sự hối hận.

“Còn có, lúc Trần Tú Nam muốn theo đuổi tớ, tớ cũng đã từ chối cậu ấy, cũng đã nói với cậu là tớ đã có chồng rồi, là do cậu không tin thôi.” Tô Tú Song đè thấp giọng nói: “Cho nên, cậu không thể trách tớ được, tớ đã đánh tiếng cho cậu mấy lần rồi, là cậu không tin tớ mà.”

“Ha ha.”

Bạch Tĩnh cười lạnh, trừng mắt nhìn cô một cái.

Đúng là hoàn cảnh giống nhau nhưng số phận lại khác, cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng Trần Tú Nam đã là người không tồi rồi, bề ngoài đẹp trai, vóc dáng cao ráo, trẻ tuổi, có tiền.

Không ngờ là, Tô Tú Song lại còn có thể kết hôn với Hoắc Dung Thành của tập đoàn Hoắc Thị.

Ước muốn của gần như tất cả những thiếu nữ ở thủ đô này, không có một người con gái nào không muốn được nắm tay anh đi vào lễ đường!

Đột nhiên, trong lòng cô ấy bỗng có chút chua xót, một cảm giác kỳ lạ không rõ là cái gì dâng lên, hâm mộ, ghen tị, lấp đầy trái tim của cô ấy.

Lúc này, chân dài của Hoắc Dung Thành đã đi vào đến nói, quay về chỗ hỏi: “Chỉ ăn đồ ngọt thôi?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!