Lọc Truyện

Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương

Câu nói dội vào tai Long Đình Đình như có sức nặng ngàn cân. Đặc biệt là câu “Em sợ em không kiên định giữ được mình, cuối cùng có một ngày sẽ bị tôi công phá”. Dự định của cô đã hoàn toàn đổ bể, cô nóng lòng đến đây để muốn vạch rõ quan hệ của mình với anh.

Có phải cô không muốn vậy không? Không phải sao? Long Đình Đình lại tự hỏi chính mình.

Không, không phải vậy! Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Có công việc riêng, cơm áo không lo, có mẹ Dung ở bên bầu bạn, hiện dự án công viên nước đang tiến triển thuận lợi. Về phần đứa bé, ông nội cũng hứa với cô sẽ trả lại con cho cô khi nó lớn hơn một chút.

Còn điều gì mà cô không hài lòng chứ?

Còn về tình yêu? Cô cũng chẳng còn quan tâm đến nó nữa.

Cố Thanh Thành không ăn gì đã bỏ đi trước. Trước khi đi, anh ta để lại một câu: “Đình Đình, nếu em cứ nhất quyết phải làm vậy, ngày mai tôi sẽ tuyên bố ly khai khỏi nhà họ Cố. Tôi không tin, không thể chinh phục được em. Dù trái tim em có cứng rắn đến mấy tôi nhất định sẽ làm nó tan chảy.

Sau khi Cố Thanh Thành rời đi, Long Đình Đình ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn vẫn chưa ai động đũa, không nghĩ được gì …

Mặc Diệu Dương thấy rất khó hiểu. Hai người đang chuẩn bị ăn, nhưng sao Cố Thanh Thành trông lại có vẻ như đang tức giận rồi bỏ đi như vậy? Hay là bọn họ cãi nhau? Qua cửa sổ trong suốt, anh nhìn thấy Long Đình Đình đưa cho anh ta xem thứ gì đó, nhưng anh cũng không nhìn rõ đó là gì.

Nhưng anh biết nam diễn viên kia đã rất tức giận sau khi nhìn thấy thứ đó.

Những rốt cuộc nó là thứ gì?

Long Đình Đình định thần lại, gọi nhân viên phục vụ đến, dọn hết bát đĩa trên bàn đi. Người phục vụ vội vàng nhìn qua, thấy các món ăn được khách đặt tại bàn này hầu như không được động đến. Mới ân cần hỏi thăm: “Quý khách, cô có chắc là không muốn ăn không? Hình như cô còn chưa dùng bữa, cô có muốn gói mang về không?”

Long Đình Đình gật đầu: “Được.” Bởi vì trong lòng đang suy nghĩ mấy chuyện, không rảnh nói chuyện với người nhân viên đó chỉ khẽ vẫy tay.

Cô nhấc điện thoại ấn gọi đi.

Khoảng nửa tiếng sau, Mặc Diệu Dương thấy một phụ nữ trẻ bước xuống xe dừng trước cửa, bước vào trong nhà hàng, Long Đình Đình bước ra chào đón cô.

Hai người phụ nữ nói chuyện một lúc, Long Đình Đình cũng cho người phụ nữ xem thứ đó. Người phụ nữ xem xét nó thật cẩn thận, rồi trả lại cho cô, gật đầu một cái.

Sau khi người phụ nữ lạ mặt bỏ đi, Mặc Diệu Dương đã gọi taxi để đi theo.

Hiện tại anh rất tò mò, Long Đình Đình chính xác đã cho thứ kia xem cái gì? Giấy đăng ký kết hôn? Có phải trong đó có liệt kê một số thứ khiến anh ta tức giận hay không?

Kết hôn? Hừ… Cô ấy thực sự có ý định tái hôn sao? Còn chưa hỏi anh có cho phép hay không đâu.

Người phụ nữ kia dừng ở cửa văn phòng luật sư tư nhân, nghe thấy phía sau có người gọi mình, liền quay lại nhìn, trong mắt sáng không giấu được sự kinh ngạc.

“Cô là luật sư sao?” Mặc Diệu Dương hỏi.

“Có chuyện gì sao?” Người phụ nữ lịch sự đáp lại.

“Tôi có một vụ kiện, không biết có thể nhờ cô giúp được không.” Mặc Diệu Dương giả vờ như tới tìm luật sư.

Người phụ nữ vui vẻ cười nói: “Đương nhiên là được.”

Cứ như vậy anh đi theo vị luật sư xinh đẹp đi vào công ty luật. Một tiếng sau, Mặc Diệu Dương đi ra, trên mặt anh nở một nụ cười vô cùng thoải mái.

Hóa ra nhờ cuộc nói chuyện ngẫu nhiên của mình, anh mới biết rằng luật sư này chịu trách nhiệm đặc biệt trong những vụ tranh chấp nợ của các công ty và các trường hợp hợp đồng lãi suất.

Mặc Diệu Dương nói công việc kinh doanh của anh rất lớn còn liên quan đến nhiều bên, anh sợ cô không đủ năng lực. Nữ luật sư ngay lập tức nói về kinh nghiệm của mình, nói rằng cô đã có quá nhiều kinh nghiệm trong ngành ra sao. Hơn nữa còn đề cập đến chuyện khi nãy: “Vừa rồi Tổng giám đốc của công viên nước thành phố đã liên lạc riêng với tôi và nhờ tôi giúp cô ấy đơn phương chấm dứt hợp đồng.”

Mặc Diệu Dương nghe thấy vậy, liền giả vờ hứng thú hỏi tường tận mọi chuyện.

Sau khi nữ luật sư nói xong, cô ta mới cảm thấy kỳ lạ. Tại sao người đàn ông có khí chất xuất chúng này lại quan tâm đến vụ kiện của người khác như vậy, nhưng lại không nhắc tới việc của mình chứ?

Sau khi Mặc Diệu Dương nắm được thông tin, anh đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

“Vậy còn chuyện của anh thì…”

“Để sau đi, tôi muốn nghĩ thêm một chút.” Mặc Diệu Dương nở nụ cười, rồi lại nghĩ gì đó, lấy trong túi ra một tấm ngân phiếu, rất hào phóng đưa cho cô 3 trăm triệu nói:”Cảm ơn cô, đây là phí tư vấn của tôi. Nếu cần, tôi sẽ lại tìm đến cô.”

Mặc Diệu Dương đi được một lúc, nữ luật sư cầm chi phiếu 300 triệu trong tay vẫn không khỏi bàng hoàng một hồi lâu.

Long Đình Đình chỉ dùng một ít đồ ăn nhẹ cho bữa trưa, rồi lái xe đến luôn công ty.

Nhưng cả đoạn đường, tâm trạng cô vẫn cứ bồn chồn, cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình không rời nửa bước. Nhưng khi cô quay lại tìm thì không thấy gì cả.

Lạ thật! Khi nãy hoàn toàn tập trung vào nói chuyện với Cố Thanh Thành cho nên cô mới không để ý nhiều đến cảm giác này. Nhưng bây giờ, cảm giác này ngày càng rõ ràng.

Cô dừng xe lại, tự mình đi bộ về công ty.

Ngay cả lúc này, cô vẫn cảm thấy phía sau đang có người theo dõi không rời.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!