Editor: Trà Đá.
Nam Từ không biết có phải Hoắc Lâm bị chuyện ban ngày kích thích hay không, còn tưởng rằng lúc ở phòng nghỉ công ty anh đã ăn no rồi, ai dè về đến nhà anh còn đè ép cô tới tới lui lui hai lần nữa.
Lúc kết thúc, Nam Từ vừa hít thở sâu vừa ngơ ngác không hiểu.
Chẳng lẽ Hoắc Lâm đã quên? Trong nhà rõ ràng có đồ bảo hộ… Tại sao anh lại không dùng?
Nhưng cô bị anh giày vò quá mệt, nên cũng không nghĩ được nhiều, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô có cảm giác có người dùng khăn ướt lau người cô.
Khi tỉnh lại, cơ thể cô hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái, quả nhiên đêm qua Hoắc Lâm lau người cho cô.
Cô không thể mở mắt nổi, vươn tay sang bên cạnh, sờ thấy nêm bên cạnh trống rỗng mới phát hiện ra Hoắc Lâm đã thức dậy.
Cô cũng không vội, uể oải lên tiếng: “Hoắc Lâm?”
Tối hôm qua bị anh giày vò quá mệt, nên giọng nói lúc này có chút khàn, vừa mềm mại vừa bất lực.
Hoắc Lâm vừa mới rửa mặt xong, nghe thấy giọng cô gọi, anh vươn tay lấy mắt kính đeo lên rồi ra ngoài.
Anh ôm lấy cô, thấy cô chưa mở mắt, hỏi: “Chưa tỉnh ngủ à?”
“Ừ…” Cô dụi dụi vào lồng ngực anh, được một nửa thì cô bỗng nhiên có cảm giác không đúng, vội vàng mở mắt, đổi giọng: “Em tỉnh rồi, hôm nay em không xin nghỉ nữa, không thể chậm trễ tiến độ công việc được.”
Lúc đầu cô đến công ty làm nhưng không hề giấu diếm mối quan hệ của hai người, mặc dù đồng nghiệp không nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ nhìn cô bằng một con mắt khác.
Cô muốn vạch rõ việc công và tư, cô muốn mọi người nhớ đến cô qua năng lực và cách cô làm việc, chứ không phải là cái danh vợ sắp cưới của Hoắc Lâm.
Cho nên việc xin nghỉ phép một ngày thì được, chứ nghỉ thường xuyên thì không được.
Hoắc Lâm nghe cô nói, cười cười: “Hôm nay không đến công ty.”
Nam Từ mơ mơ màng màng nhìn Hoắc Lâm nghi ngờ: “Không đến công ty?”
“Ừ.” Hoắc Lâm cười hôn cô một cái, ánh mắt anh dịu dàng: “Anh cần một nhân viên đi ra ngoài với anh, nên quyết định chọn em.”
Nam Từ bĩu môi, rõ ràng là anh chỉ muốn đi chơi.
Cô suy nghĩ, lại hỏi: “Đám Chu Khởi tìm chúng ta sao?”
Nam Từ nghĩ không ra, ngoại trừ đám bạn tốt của anh, thì anh còn vì chuyện gì mà không đi làm, hơn nữa còn dẫn cô đi cùng!
Hoắc Lâm chỉ thuận miệng đáp: “Đến rồi sẽ biết.”, sau đó anh bế cô vào phòng tắm.
Anh xịt kem đánh răng lên bàn chải, rồi đưa tới trước miệng cô.
“Há miệng.”
Nam Từ cũng không thẹn thùng, há miệng ra để anh đánh răng thay cô.
Đánh răng xong thì trên miệng cô dính đầy bọt kem, nhân lúc Hoắc Lâm đang không để ý lấy nước cho cô súc miệng, thì cô cố ý hôn lên mặt anh một cái.
“Ai da, bẩn rồi, anh phải rửa mặt lần nữa rồi đó.” Cô cười tủm tỉm, bộ dáng rất đắc ý.
Hoắc Lâm tiếp tục động tác trong tay, cũng không nhìn cô, nói: “Nhớ cho kỹ, coi chừng ban đêm anh trả thù.”
Nam Từ: “…”
Sau đó Hoắc Lâm lại gội đầu rửa mặt cho cô, lúc ra ngoài sấy tóc, thì đúng lúc dì giúp việc gõ cửa.
“Vào đi.” Hoắc Lâm thản nhiên mở miệng.
Dì giúp việc cầm vào một cái áo sơ mi trắng và một cái áo len nữa màu trắng. Hai bộ quần áo đều sạch sẽ trắng tinh, nhìn rất xứng đôi.
Nam Từ nhìn là biết dì giúp việc chuẩn bị quần áo cho bọn họ, nhưng khi nhìn thấy màu sắc áo sơ mi thì không khỏi kinh ngạc.
Mặc dù hôm qua cô có mua áo sơ mi trắng cho anh, nhưng bình thường anh chỉ mặc áo sơ mi đen.
Cô lên tiếng hỏi: “Dì có cầm nhầm áo sơ mi không ạ?”
Dì giúp việc chưa lên tiếng, thì Hoắc Lâm đã lên tiếng trước: “Không nhầm đâu, là anh nói dì chuẩn bị đó.”
Nói xong, anh ra hiệu bằng ánh mắt với dì giúp việc, dì giúp việc hiểu ý, trực tiếp đặt quần áo lên giường ngủ.
Lúc rời đi, dì giúp việc nhìn Nam Từ và Hoắc Lâm với ánh mắt khang khác. Có vẻ như muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không nói gì hết.
Sau khi Nam Từ thấy dì giúp việc đóng cửa phòng, cô quay đầu nhìn Hoắc Lâm.
“Anh tăng lương cho dì ấy rồi à?”
Nói xong lại cảm thấy không đúng, mọi chi tiêu trong nhà đều do cô quyết định, bao gồm cả tiền lương của dì giúp việc, cô cũng đâu có làm gì… Tại sao nhìn dì giúp việc có vẻ rất vui vẻ.
Hoắc Lâm không để ý đến cô, lại mở máy sấy, đầu ngón tay dịu dàng len lỏi qua từng khe tóc ẩm ướt.
Gió từ máy sấy tóc thổi ra rất ấm áp, động tác của Hoắc Lâm cũng rất nhẹ nhàng, khiến cho Nam Từ có chút buồn ngủ trở lại. Lúc anh tắt máy sấy, cô uể oải ôm lấy eo anh.
“Mau nói cho em biết rốt cuộc là đi đâu, nếu không thì em không đi với anh đâu. Hiện tại em đã là nhân viên chuyên nghiệp, tiền lương mỗi tháng cũng rất cao, em muốn nghe thử xem là anh định đưa em đi đâu, nếu không quan trọng thì em không muốn phí một ngày làm việc đâu.”
“Không đi với anh thì được quy vào tội bỏ bê công việc, em chắc chưa? Tháng này coi như không có ngày nghỉ nào, nếu như còn bỏ bê công việc nữa, thì tiền lương cuối tháng đủ nuôi gia đình sao?”
Nam Từ: “…”
Cô phát hiện Hoắc tiên sinh nhà cô bây giờ rất giỏi đâm thọt.
Nam Từ oán hận, lầm bầm: “Nhà tư bản độc ác.”
“Nhà tư bản này cái gì cũng hưởng chung với em, cho nên em không được tính là độc ác sao.” Hoắc Lâm nói, rồi hôn lên đỉnh đầu cô, “Ngoan, mau đi thay đồ, rồi ra ngoài với anh.”
Nam Từ cũng không trì hoãn nữa, cô ngoan ngoãn thay cái áo len màu trắng, sau đó lại mặc thêm một cái áo khoác màu đỏ rượu ở bên ngoài.
Gương mặt cô vốn trắng như tuyết, hơn nữa không biết có phải do dạo gần đây được “Vận động” thuờng xuyên hay không, mà khí sắc cũng tốt lên rất nhiều, mơ hồ mang theo chút hồng hào.
Hoắc Lâm nhìn cô, ánh mắt dần dần biến sâu.
Trước khi ra cửa, dì giúp việc đi tới, cầm mấy hộp thuốc lá đưa ra.
Dì giúp việc giống như muốn xác nhận một lần nữa, nên hỏi: “Tiên sinh, ngài muốn tôi xử lý những thứ này sao? Vứt hết toàn bộ luôn à?”
“Ừ.” Hoắc Lâm nhàn nhạt trả lời.
Nam Từ có chút kinh ngạc, Hoắc Lâm nghiện thuốc rất nặng, cô đã từng định khuyên anh cai thuốc lá, nhưng chưa kịp nói thì anh đã tự mình bắt đầu rồi sao?
Cô ôm lấy cánh tay anh, hỏi: “Sao tự dưng cai thuốc lá vậy?”
“Đến lúc rồi.”
Nam Từ không hiểu, cai thuốc lá mà cần phải đến lúc sao? Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện tốt, cô ủng hộ anh 100%.
~
Lúc xuống lầu, trợ lý Trương và tài xế đã chờ sẵn.
Anh ta lúc nào cũng rất vui vẻ và ân cần với Nam Từ, lúc nói chuyện với cô cũng cực kỳ chủ động,
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh ta bày ra dáng vẻ buồn chán, lên tiếng yếu ớt “Chào bà chủ.”
Nam Từ cảm thấy lạ, thế là sau khi lên xe, cô lặng lẽ hỏi Hoắc Lâm.
“Anh ta bị sao vậy?” Cô suy nghĩ, nghĩ đến một khả năng duy nhất, lại hỏi anh: “Đừng nói là anh trừ tiền lương của anh ta rồi nhé?”
Hoắc Lâm lơ đễnh, kéo cô đến gần mình, hững hờ đáp: “Ừ.”
Nam Từ nhíu mày: “Anh ta lại làm gì sai à? Hay là anh vô duyên vô cớ phát cáu đó?”
Trợ lý Trương ngồi phía trước nghe thấy hai người nói chuyện, nghe thấy bà chủ đang gặng hỏi ông chủ, anh ta hận không thể vỗ tay cổ vũ cho bà chủ.
Tiếp tục đi! Bà chủ! Đừng có ngừng lại! Ông chủ vô duyên vô cớ phát cáu! Người trợ lý như anh ta vô tội! Anh ta hàng ngày đều cần cù chăm chỉ chịu đựng mệt nhọc! Sao lại có kết cục như thế này được! Anh ta không phục!
Ông chủ phải được dạy dỗ lại! Bà chủ! Đừng có dừng lại!
Đương nhiên, nếu như có thể tiện giúp anh ta lấy được tiền thưởng thì càng tốt hơn.
Hoắc Lâm không quá để ý, nghe Nam Từ nói xong anh vẫn biểu lộ lười biếng, nói: “Cậu ấy dám bàn tán sau lưng chuyện của chúng ta.”
Nam Từ nhướn mày: “Hả, vậy thì quả thật đáng trách.”
Mỗi ngày cô đến công ty đều cố gắng khiêm tốn, không muốn mọi người quá quan tâm đến mối quan hệ giữa cô và Hoắc Lâm.
Vậy mà trợ lý Trương còn dám bàn tán sau lưng bọn họ!
Thế là cô suy nghĩ, còn nói: “Nhưng mà anh cũng đừng trừng phạt anh ta quá nghiêm khắc, lần này đưa anh ta đến nước nào đó gần gần đây thôi, ít ra anh ta còn được về thăm nhà.”
Trợ lý Trương vốn chỉ bị trừ tiền thưởng, cũng đâu có bị phạt ra nước ngoài: “…”
Anh ta tuyệt vọng, còn tưởng có chút may mắn, nhưng lúc này cũng hết sạch hoàn toàn.
Được rồi, anh ta chờ mong cái gì nữa đây?
Bà chủ ở chung với ông chủ lâu như vậy, chắc chắn cũng bị lây tính của ông chủ rồi! Anh ta sao dám ôm hy vọng đây!
Cái gì mà tình bạn bè! Tất cả đều là giả, giả hết! Bà chủ và ông chủ mới là người một nhà, còn anh ta suy cho cùng cũng chỉ là người làm công thôi.
Nghĩ tới đây, trợ lý Trương không khỏi chua xót trong lòng.
Quá đắng, mệnh của anh ta quá khổ mà.
Mà bên này, Hoắc Lâm nghe Nam Từ nói xong, cũng có chút cười cười: “Ừ, nghe lời em.”
Nam Từ cười hì hì vui vào lồng ngực anh, bàn tay nhỏ không an phận di chuyển lên xuống, trong lúc vô tình đụng phải túi áo khoác của anh, cảm giác đụng trúng một vật cứng nên có chút tò mò.
“Anh mang theo cái gì vậy?”
Trước kia, ngay cả điện thoại hay ví tiền anh đều ném tán loạn, lần này mang theo cái gì mà lại coi trọng như vậy, bỏ ngay ngắn trong túi áo?
Hoắc Lâm bắt lấy cái tay không an phận của cô, nhỏ giọng nói: “Không có gì đâu. Em ngủ một chút đi, đến nơi anh sẽ gọi em dây.”
Nam Từ cũng không từ chối, lại vùi vào lồng ngực anh, cũng không biết dạo gần đây cô bị anh giày vò quá nhiều không, mà cô thật sự cảm thấy mình bị thiếu ngủ.
Lúc đến cục dân chính cũng mất một tiếng.
Nam Từ vùi mình trong lồng ngực Hoắc Lâm, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy bảng hiệu cục dân chính thì hơi kinh ngạc một chút.
Cô nháy mắt nhớ lại nụ cười đầy thâm ý trên gương mặt dì giúp việc sáng nay, còn chuyện anh cũng không nói cho cô biết là đi đâu…
“Vậy bên trong túi áo là giấy tờ của em và anh?”
“Ừ.”
“Cai thuốc… Cũng bởi vì muốn kết hôn, sau đó sẽ sinh con?”
“Không phải em muốn vậy sao?” Hoắc Lâm thản nhiên nói: “Hôm qua dám to gan đến công ty dụ dỗ anh, vậy mà không nghĩ đến đây sao?”
Nam Từ bị nghẹn: “Em đơn giản chỉ muốn có con thôi.”
Hoắc Lâm liếc cô: “Ý em là chỉ muốn có con, không muốn kết hôn?”
Nam Từ đương nhiên nghe ra được mùi nguy hiểm trong câu chữ của anh, nghĩ thầm nếu còn tiếp tục nữa thì anh sẽ suy nghĩ lệch hướng, thế là vội vàng bổ sung: “Sao thế được! Em còn nghĩ là anh chưa muốn kết hôn.”
Hoắc Lâm thân mật dùng chóp mũi cọ xát gương mặt cô: “Hôm nay cũng là ngày tốt, anh cho người chuẩn bị kế hoạch cầu hôn, nhưng anh chưa vừa ý, cho nên hôm nay tới đây đăng ký kết hôn trước.”
Nam Từ ngầm liếc nhìn anh, trong lòng không tin lời anh nói.
Cô suy đoán có lẽ do chuyện của Tần Dư kích thích anh, nếu không thì sao anh lại xáo trộn kế hoạch anh đưa ra được.
Nghĩ tới đây, tâm tình cô chuyển biến tốt hơn, sự rối rắm trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Cô ôm cổ anh, cười híp mắt nhìn anh, nói: “Hoắc tiên sinh thật đúng là… Sao lại thay đổi kế hoạch, rõ ràng hai ngày trước anh còn nói em chờ, sao mới qua một ngày đã không đợi nổi nữa sao.”
Hoắc Lâm thấy cô nói có vẻ đắc ý, cho nên anh không nói gì, chỉ vươn tay sờ bụng cô.
“Nói không chừng ở đây đã có em bé rồi, em không định đăng ký kết hôn để nhập hộ khẩu cho em bé à?”
Nam Từ đương nhiên không tin lời anh, vẫn cười tủm tỉm nhìn anh.
Hoắc Lâm nắm cằm cô: “Đừng làm mất thời gian nữa, xuống xe thôi.”
Nam Từ đâu dễ gì đồng ý, cô lại nói: “Hoắc tiên sinh cũng quá đáng rồi, coi như không cầu hôn, thì đến cái nhẫn cũng không có, vậy mà đòi gạt em đi đăng ký kết hôn sao?”
Hoắc Lâm có vẻ như đã sớm đoán được cô sẽ nhắc đến cái này, mắt không di chuyển, trực tiếp nói với trợ lý Trương: “Lấy ra đây.”
Trợ lý Trương cẩn thận đưa tới một hộp bọc bằng vải nhung, Hoắc Lâm trực tiếp nhận, rồi mở ra trước mặt Nam Từ.
Nam Từ cúi đầu nhìn cũng cực kỳ kinh ngạc.
Cái nhẫn này rõ ràng viên kim cương còn chưa đánh bóng, hơn nữa kích cỡ…
Cũng quá khoa trương rồi!
Nam Từ bĩu môi, một lúc sau mới nói: “Anh thật sự để em đeo cái nhẫn này sao?”
“Đúng ra là sẽ có một nhà thiết kế người nước ngoài đến đây, rồi sẽ thiết kế sửa sang chiếc nhẫn lại cho hoàn chỉnh, nhưng bây giờ không có thời gian, chờ mấy ngày nữa nhà thiết kế đến rồi anh dẫn em đi gặp.”
Hoắc Lâm còn cho là anh giải thích đã chi tiết, nhưng vẫn thấy Nam Từ ngây ngốc ra đó, anh còn tưởng cô có ý gì khác, nhíu mày, hỏi: “Em không thích?”
Nói xong, anh liếc nhìn trợ lý Trương, khiến đối phương bị dọa ngồi thẳng người, anh ta nói:
“Bà chủ, viên kim cương này là viên đắt giá và giá trị nhất trong cuộc đấu giá gần đây, bà chủ…”
“Không phải.” Nam Từ thấy bọn họ hiểu lầm, nên vội nói: “Thích, em rất thích, cảm ơn anh, Hoắc tiên sinh.”
Nói xong, cô ôm eo anh, lại vùi vào lồng ngực anh.
“Em rất vinh hạnh được trở thành bà xã của Hoắc tiên sinh.”
Hoắc Lâm hơi nhếch môi, đáy mắt cũng tràn đầy ý vui vẻ.
“Ừ, anh cũng rất vinh hạnh được trải qua một đời với Nam tiểu thư.”